Bà Hương chuẩn bị đủ các loại đồ ăn thức uống cho các chàng trai xong, vừa đi ra khỏi phòng đã bắt gặp Bảo Trân đứng nhìn chằm chằm về phía này.
Bà ấy cảm thấy lạ bèn tiến tới hỏi:
- Con nhìn gì vậy Trân?
Bảo Trân cúi đầu che đi cảm xúc khác thường trên mặt mình, lí nhí nói:
- Không có gì đâu mẹ, con về phòng đây.
Nói xong cô xoay người định rời đi thì bị bà Hương túm lại, bà ấy hỏi:
- Có phải con cũng muốn vào học chung với mấy anh không? Nếu vậy để mẹ vào hỏi xem tụi nhỏ có cho con vào được không, mẹ nghĩ sẽ không có vấn đề gì đâu.
Nghe tới đây, Bảo Trân lập tức nổi đóa, lớn tiếng nói:
- Ai muốn học chung với hạng người như anh ta chứ.
Vừa dứt câu, cô vùng vằng chạy đi, bà Hương gọi với theo nhưng cô cũng không dừng lại.
Rầm!
Tiếng cửa phòng đóng sầm lại tạo ra tiếng vang rất lớn.
Bảo Đức đi ra nhìn lên phòng của Bảo Trân, hỏi:
- Nó lại làm sao vậy mẹ?
Bà Hương nhăn mặt lắc đầu đáp:
- Mẹ cũng không biết nữa, chắc con gái mới lớn thay đổi nhiều ấy mà.
Bảo Đức gật gù tỏ vẻ đồng ý, sau đó như nhớ ra điều gì đó, vội nói:
- Nam nói nhỏ Trân có thể vào học chung, bài nào không biết đưa nó chỉ cho đấy.
Bà Hương nghe vậy thầm nghĩ đứa nhỏ kia thật hiểu chuyện, biết giúp đỡ anh em trong nhà, lần trước cũng nhờ cậu mà con trai bà ấy mới chịu về, lần này còn chủ động kèm cho sấp nhỏ, được dịp bà ấy phải sang thăm chị dâu rồi biếu chút quà thay lời cảm ơn mới được.
- Mẹ mới hỏi rồi, nó không chịu, thôi, thành tích của con bé không tệ, cứ để nó tự học đi, khi nào cần người kèm nó sẽ chủ động nói thôi.
Bảo Đức không có ý kiến, thầm nghĩ như thế cũng tốt, có nhỏ em học chung, cậu ta muốn thân mật với bạn trai cũng bất tiện.
Mà trên lầu, sau khi Bảo Trân trở vào phòng lập tức gọi điện thoại đi, đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ cao:
- Sao gọi cô út giờ này vậy Trân?
Bảo Trân mím môi do dự trong chốc lát rồi nói:
- Ông Nam đang ở nhà cháu đấy, nói là kèm anh hai của cháu học, không biết thằng chả có ý đồ gì hay không.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó lên tiếng:
- Cháu nên nhắc thằng Đức cẩn thận, cô nghi nó giống anh trai của chị Tuyết Ly cháu đấy, bởi vì cô để ý nó cứ quấn quýt thằng Quân miết, không có anh em nào thân mật như thế cả, nhỡ đâu nó bị thế thật lây cho thằng Đức thì nguy.1
Bảo Trân nghe vậy lập tức giật mình, cô không kỳ thị đồng tính, nhưng nếu điều này xảy ra với người thân của cô, đặc biệt còn là do người cô căm ghét tác động thì tuyệt đối không được, vì thế vội nói:1
- Thật hả cô? Thế cháu phải làm sao bây giờ?
Nhã Lan nhàn nhã ngắm bộ móng vừa mới được làm xong của mình, nghe ra con cừu non đã sập bẫy bèn tỏ ra ấp úng một lúc rồi đáp:
- Chuyện này lớn, ảnh hưởng đến cả đời anh cháu đấy, cháu còn nhỏ không giải quyết được, theo cô thấy thì cháu nên nói với mẹ cháu, cô tin chị dâu sẽ không để thằng Đức sa đọa đâu.1
Bảo Trân nghe vậy trong lòng bắt đầu mường tượng ra những gì mình sẽ nói với mẹ, sau đó nói vào điện thoại:
- Vâng, cháu sẽ tìm cơ hội cảnh báo mẹ, à mà cô này, tro cốt của chị Ly khi nào mới về Việt Nam vậy ạ?
Nhắc đến Tuyết Ly, hốc mắt của Bảo Trân đỏ lên, người chị thân thiết của cô mất tại đất khách quê người, cô đơn lạnh lẽo biết bao, đều tại ông Nam cả, mồi chài cho anh Quân đuổi chị Ly đi, nếu không phải vậy thì chị ấy đâu vì buồn khổ mà lâm bệnh nặng chứ.
Càng nghĩ đến đây, Bảo Trân càng chắc nịch Công Nam và ông anh họ của mình có chuyện mờ ám, được lắm, anh độc ác hại chết chị tôi thì tôi cũng sẽ cho anh nếm mùi đau khổ.1
Nhã Lan nghe Bảo Trân nhắc đến Tuyết Ly, trong mắt lóe lên sự chán ghét, nhưng giọng nói truyền ra lại nghẹn ngào thương cảm.
- Chắc tầm một hai tháng gì đó, thủ tục rắc rối lắm cháu à, bạn cô bên đó sẽ lo liệu hết, tội nghiệp con bé, muốn an nghỉ trên quê hương của mình cũng khó, hồi đấy cô mà biết thằng Quân tuyệt tình như vậy thì đã mắng nó rồi, mà con Ly cũng ngốc nữa, âm thầm chịu đựng không nói với ai, đến lúc bệnh trở