Sau khi trải qua sự phục vụ tận tình của Trường Quân, Công Nam nằm ngửa ra thở dốc, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc mơ màng chưa tỉnh táo lại được.
Chưa làm đến bước cuối cùng đã vậy, không biết làm rồi còn sung sướng đến mức nào nữa đây.
Công Nam đưa tay xuống dưới định tiếp tục làm loạn thì bị Trường Quân ngăn lại, anh cầm lấy bàn tay của cậu đưa lên miệng hôn vài cái rồi nói:
- Đừng làm bậy, bao nhiêu đây đã đủ rồi, đợi đến sinh nhật của em còn có mấy tháng thôi, tới lúc đó cho em ăn đủ luôn.
- Hừ!
Công Nam giả vờ hờn dỗi, nhưng chưa tới một giây đã bị Trường Quân ôm vào lòng vỗ về, khóe môi của cậu cong lên, hai mắt nhắm nghiền cảm nhận khoảnh khắc được anh yêu thương.
- Anh Quân, chuyện của ông Xuân mình cứ bị động thế sao? Em nghi ngờ anh ta đã sai khiến cô út tiếp cận gia đình Bảo Đức rồi, không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Trường Quân vừa nghe đến tên của Văn Xuân, trong mắt lập tức hiện ra vẻ phẫn nộ, anh vẫn còn chưa hết ghê tởm với những trò biến thái của gã ta, mà nay gã ta lại dám tiếp tục âm mưu làm hại người nhà của anh.
Nhớ lại kết cục của mình và gã ở kiếp trước, Trường Quân âm thầm hạ quyết tâm không để Công Nam phải chịu tổn thương thêm một lần nào nữa.
- Xuân là kẻ mặc kệ làm bất cứ chuyện gì đều sẽ luôn để lại một đường lui cho mình, cho nên rất có thể trước khi bắt cóc anh, gã ta đã đoán được kết cục trước mắt và bày sẵn kế hoạch ở phía sau chờ chúng ta đi vào.
[Wow, nhân loại này cao siêu đến mức đoán trước kết cục mình sẽ thua như thế nào để giăng bẫy sao? Má ơi chỉ cần nghĩ đến việc gã ta làm cho bộ phận quân sự thôi, 001 đã thấy viễn cảnh kinh khủng của chiến tranh xuyên vũ trụ rồi.]
- Vì vậy hành tinh của cậu mới gửi cậu đến đây, cậu đừng chủ quan với trí tuệ nhân loại.
[001 biết rồi, đâu chỉ ông Xuân, người đàn ông bên cạnh cậu cũng không kém đâu, tôi suýt chết trong tay anh ta rồi đó.]
001 nhân cơ hội cáo trạng, nhưng hiển nhiên Công Nam sẽ không lấy lại công bằng cho nó mà chỉ ngạc nhiên hỏi lại:
- Là chuyện thế nào vậy? Sao tôi không biết?
[Đó là…]
- Đừng nghe nó nói bậy.
- Trường Quân lên tiếng cắt ngang lời 001 định nói, đồng thời cảnh cáo nó mau ngậm miệng lại.
Ký ức bị siết gần chết hôm đó vẫn còn, 001 thức thời tự mình chui vào góc tối, không muốn đối mặt với nhân loại đáng sợ này nữa.
- Anh có thể nghe 001 nói chuyện sao?
Trường Quân gật đầu, hôn lên sau gáy của cậu một cái rồi dặn dò:
- Thời gian tới em đừng đi đâu một mình, muốn đi đâu hãy để anh hoặc Andrew chở, anh biết gã Xuân đã bị 001 giám sát ở nước Z không thể có hành động gì, nhưng chúng ta vẫn chưa nắm rõ hậu chiêu của gã, anh sợ em sẽ gặp nguy hiểm.
Lần này Công Nam không cố chấp muốn tham gia vào nữa mà gật đầu đồng ý với sắp xếp của Trường Quân, nhưng trong lòng cậu đang nghĩ gì thì chỉ có trời mới biết.
–
Sáng hôm sau, Công Nam vẫn đi học như thường, nhưng giờ ra chơi khi sang lớp 12-3 chơi, cậu lại không thấy Bảo Đức đâu, còn Thành Công thì buồn rầu ngồi ở một góc lớp nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Công Nam đi tới ngồi bên cạnh cậu ta, hỏi:
- Có chuyện gì vậy Công? Ông Đức đâu?
Bỗng nhiên Thành Công chớp chớp mắt rồi quay đi, dường như cậu ta đang cố nén không cho mình khóc thành tiếng, Công Nam thấy vậy càng lo lắng hơn, từ trước đến giờ Thành Công luôn là một chàng trai rắn rỏi, gặp phải chuyện bế tắc đến mức nào mới khiến cậu ta rơi lệ đây?
- Công à, ông mau nói cho tôi biết đi, tôi và ông Đức là anh em họ, tôi sẽ giúp hai ông mà.
Đến đây, Thành Công không chịu được đã nghẹn ngào nói:
- Sáng nay Đức lấy số điện thoại lạ gọi cho tôi cầu cứu, nói là mẹ lấy điện thoại của em ấy rồi, không cho em ấy ra khỏi nhà luôn, nhưng tôi nghe xong không biết làm gì để cứu em ấy, tôi sợ lắm Nam ơi, tôi không muốn chia tay Đức đâu.
Nói xong, cậu ta òa khóc nức nở giống như một đứa trẻ sáu bảy tuổi vừa đánh rơi mất một thứ vô cùng quan trọng của mình vậy.
- Ông bình tĩnh đi, may mà bạn trong lớp đi ra ngoài cả rồi, nếu không thấy ông như vậy thì biết giải thích làm sao? Ông còn khóc nữa, tôi chụp hình của ông rồi đưa cho ông Đức xem đấy.
Thành Công vội vàng lau nước mắt, chuyện đã phiền phức lắm rồi, cậu ta không thể để bạn trai thấy dáng vẻ yếu ớt của mình được, cậu ta nhất định phải là chỗ dựa vững chắc cho Bảo Đức.
- Tôi phải làm sao đây?
- Trước mắt ông cứ bình tĩnh đi, để chiều nay tôi sang nhà ông Đức hỏi thăm xem thế nào.
- Công