Lần này tham gia tập huấn có tổng cộng ba mươi hai học sinh, mấy năm nay trẻ con còn đi học thường không trang điểm làm đẹp cho mình khi xuất hiện ở chỗ đông người, hơn nữa học sinh có mặt ở đây đa phần chỉ chú trọng việc học cho nên tóc tai quần áo không được chỉnh chu cho lắm, gần một nửa học sinh trong phòng đều có một cặp kính cận thật dày trên mũi, đứa nhỏ có mặt mũi sáng lạn dễ coi như Công Nam càng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nếu là bình thường, người lớn sẽ thích những đứa trẻ sáng sủa đẹp đẽ, nhưng cố tình thầy hướng dẫn lại không ưa mấy đứa học sinh có vẻ ngoài bóng bẫy, vừa mới bước vào, thấy ấy đã vỗ vỗ lên bàn mấy cái, nghiêm giọng nói:
\- Chào các em\, tôi là giáo viên hướng các em trong đợt tập huấn lần này\, các em phải nhớ kỹ một chuyện\, các em đến đây là để chọn thí sinh đại diện đơn vị đi thi\, những gì được và mất sau cuộc thi chắc thầy cô trong trường đã nói kỹ\, tôi sẽ không nhắc lại\.
\- Nhưng các em nên nhớ\, tới chỗ của tôi thì phải làm theo luật của tôi\, bắt đầu từ hôm nay cho tới khi kết thúc tập huấn\, các em không được phép sử dụng di động\, laptop\, ipad hay bất cứ đồ điện tử nào\, sau buổi giới thiệu ngay hôm nay\, các em trở về phòng từng người nộp hết đồ điện tử lên\, tuyệt đối không được giấu diếm\, nếu bị phát hiện hủy bỏ tư cách thi ngay lập tức\.
Chúng học sinh: Ồ!
Học sinh A: Đâu phải huấn luyện quân sự, tại sao lại tịch thu điện thoại của chúng ta chứ?
Học sinh B: Giống như bị cô lập với bên ngoài vậy, sợ thật!
Học sinh C: Tôi không muốn, mẹ tôi đã dặn mỗi ngày phải gọi điện thoại về báo cáo tình hình!
\- Im lặng\!
Thầy hướng dẫn quát lớn, cả đám học sinh lập tức im bặt, mặt mày của thầy ấy quá mức hung tợn, đặc biệt là vết sẹo lồi trên đuôi mắt phải kia cộng thêm cả người cơ bắp cuồn cuộn khiến thầy trông không giống một thầy giáo, mà giống như! xã hội đen.
Tụi nhỏ bị dọa sợ im thin thít, có vài bạn nữ nhát gan đã rơm rớm nước mắt, tuy nhiên không ai dám phát ra tiếng động nào nữa.
Công Nam nhíu mày, bản thân cậu có dùng di động hay không cũng không có gì khác biệt, đối với cậu mà nói di động chỉ dùng để nghe gọi nhắn tin, mặc dù di động của cậu là smartphone đời mới nhất, nhưng từ khi Trường Quân cho cậu tới giờ, cậu chưa từng tải ứng dụng nào về cả.
Tuy nhiên cậu không dùng là một chuyện, bị tịch thu lại là chuyện khác, dù vậy vì thi cử cậu cũng có thể bỏ qua, nhưng ông thầy này cũng thật quá đáng, tâm lý thi cử vốn đã rất nặng nề, có cần dùng thái độ hung dữ để khiến các học sinh thêm áp lực như vậy không?
Kỳ thật Công Nam không biết sau này khi tham gia tập huấn IMO, cậu sẽ cảm thấy so với huấn luyện viên IMO kia, ông thầy hướng dẫn hôm nay vô cùng đáng yêu vô cùng dễ gần, nhưng đó cũng là chuyện sau này, bây giờ cậu vẫn có phần không thích ông thầy này.
Mà đứng trên bục, thầy hướng dẫn quát to một tiếng sau đó nói:
\- Ồn ào cái gì? Có điện thoại laptop bên cạnh làm sao các cô cậu tập trung ôn tập? Cho rằng định lực của bản thân tốt lắm à\, khi các cô cậu cầm điện thoại trên tay một giây\, các cô cậu sẽ mất đi một giây để học tập\, lãng phí biết bao nhiêu thời gian? Hơn nữa đây là hình thức tập huấn cô lập\, đã bao lớn rồi còn muốn về tìm mẹ khóc lóc? Muốn gì cần gì cứ tìm tôi mà hỏi\!
Dừng một chút thầy ấy nói tiếp:
\- Năm nay nơi các cô cậu tập huấn vốn là nhà trọ kìa\, bây giờ được tài trợ ở nơi sang trọng như vậy thật sự tưởng mình đang đi chơi đi du lịch sao? Ngây người làm gì nữa\, bắt đầu nghe tôi giảng đề\.
Sau đó thầy ấy quay lên bảng viết viết vẽ vẽ ra một loạt phương trình, cũng mặc kệ học sinh phía dưới của nghe hiểu hay không, tốc độ nói và viết của thầy ấy càng lúc càng nhanh, hai mắt của đám học sinh từ sáng trong tỉnh táo biến thành mơ hồ hoang mang.
Mà Công Nam, kể từ khi thầy hướng dẫn nhắc tới nhà tài trợ, cậu đã bắt đầu thất thần.
Nhà tài trợ bí ẩn kia là ai? Tại sao mấy năm trước không xuất hiện mà năm nay lại ra tay hào phóng như vậy?
Đừng trách cậu nghĩ nhiều, bởi vì năm nay cậu tham gia cuộc thi thì đã có sự thay đổi này, sao cậu không khỏi nghĩ chuyện này có liên quan tới mình được chứ?
Hơn nữa trước khi vào đây Trường Quân đã nói có sắp xếp người trong này, chẳng lẽ nhà tài trợ kia là anh sao? Anh vì cậu mà bao cả nhóm học sinh luôn sao?
Nghĩ vậy, trong lòng cậu có chút vui vẻ cười thầm một tiếng.
Đột nhiên.
\- Cậu học sinh nam áo trắng bàn cuối dãy ba đứng lên\!
Năm giây sau, không ai đứng dậy, cả nhóm học sinh quay ra phía sau.
Thầy hướng dẫn bắt đầu nổi giận, thầy ấy gõ lên bàn "cốp cốp cốp" mấy tiếng, cũng