Cậu hất cằm làm ra vẻ kiêu căng, nói với anh:
\- Cũng may lần này anh khiêm tốn đấy, chứ nếu chọn khách sạn năm sao thì ngày mai báo chí sẽ đăng "Em trai của chủ tịch tập đoàn Slori cậy thế khoe giàu, thuê khách sạn ba sao chặt chém thí sinh khác" hoặc "Chủ tịch tập đoàn Slori lấy tiền đè người, mua suất thi học sinh giỏi cấp quốc gia cho em trai" đấy.
Trường Quân khẽ vuốt mũi cậu, hôn lên trán cậu một cái, cười nói:
\- Ai nói anh muốn cho em ở khách sạn năm sao? Anh vốn muốn em được ở trong The Reverie Saigon kìa.
Công Nam trợn tròn mắt, há miệng thật to, sau đó giơ tay đánh một cái lên bả vai trái của anh, nói:
\- Anh thật biết nói, nếu anh thật sự làm vậy, em chắc chắn sẽ bị nước miếng của dư luận dìm chết.
Không ngờ, Công Nam mới vừa dứt câu thì phát hiện mày của Trường Quân khẽ nhíu lại, tuy nhíu rất nhẹ, nhưng cậu vẫn nhận ra, cậu nhìn bả vai trái của anh, hỏi:
\- Anh sao vậy? Bị thương hả? Cho em xem...
Nói xong cậu định cởi cúc áo của anh ra nhìn thử, Trường Quân đã vội giữ tay cậu lại, ôm eo cậu đi tới ngồi xuống sô pha, anh nói:
\- Anh không sao, không có bị thương, chỉ là vô tịnh bị va phải hơi bầm chút thôi, nào, qua đây ăn cơm đi, giờ này chưa ăn chắc đói lắm rồi.
Công Nam nhìn chằm chằm vào mắt anh nhưng cũng không nhìn ra anh đang chột dạ hay né tránh, lúc này mới chịu thôi, ngồi xuống ăn cơm với anh.
Ăn cơm xong hai người đi dạo ở công viên gần đó để tiêu hóa thức ăn.
Sau khi trở vào phòng, anh nói muốn trở về phòng vip đã thuê trước đó lấy một vài món đồ cá nhân dời xuống phòng cậu, tối nay sẽ ngủ lại với cậu.
Anh vốn muốn cậu dọn lên phòng vip ở với anh cho thoải mái, nhưng nhóm giáo viên hướng dẫn sẽ ngẫu nhiên đến gõ cửa phòng thí sinh kiểm tra, nếu bị phát hiện không có mặt trong phòng thì sẽ gặp rắc rối lớn.
Chờ Trường Quân đi rồi, Công Nam ngồi xuống giường gọi hệ thống ra hỏi:
\- Cậu kiểm tra giúp tôi xem có phải anh ấy chỉ bị bầm thôi hay không?
Năm giây sau...
\[Đã kiểm tra, trên bả vai anh ta không phải bị bầm, mà là một vết thương hở do viên đạn xẹt qua \(\-50\).\]
\- Viên đạn?
Công Nam bật dậy khỏi giường, vội vàng hỏi hệ thống trong đầu:
\- Sao anh ấy lại bị trúng đạn?
\[Xin lỗi, đây là thông tin cơ mật cấp cao, không thể tiết lộ.\]
\- Lại còn cấp cao? Anh ấy chỉ là một người làm ăn bình thường, sao lại có tiếp xúc với súng đạn được chứ?
\[Anh ta là người làm ăn không sai, nhưng có bình thường hay không thì không chắc.\]
Công Nam hơi thẫn thờ ngồi lại xuống giường, lầm bầm:
\- Sao anh ấy lại gạt tôi chứ?
\[Nếu ký chủ là anh ta, ký chủ có muốn nói chuyện mình suýt bị trúng đạn cho một đứa nhỏ mười mấy tuổi biết không? Cậu biết rồi cũng chỉ thêm phiền.\]
\- Nhưng tôi không phải con nít, tôi...!tôi là người yêu của anh ấy mà...
Mặc dù biết anh không muốn cậu lo lắng, nhưng anh giấu diếm chuyện mình bị thương như vậy làm cậu cảm thấy mình rất rất vô dụng.
...
Một lát sau, Trường Quân lấy đồ đạc xuống, khi đi vào phòng thấy cậu đang cúi đầu ngồi thẫn thờ, mặt mày không vui anh lập tức đi tới khụy gối ngồi xổm trước mặt cậu, hỏi:
\- Làm sao vậy? Sao lại không vui?
Công Nam ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, trên mặt mang theo chút buồn bã, hỏi:
\- Anh không có gì muốn nói với em sao?
Trường Quân nghe cậu hỏi có hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần nắm lấy tay cậu, nói:
\- Nói gì chứ, sao lại hỏi vậy?
Cậu không trả lời anh mà hỏi tiếp:
\- Trên bả vai của anh thật sự chỉ bị va trúng thôi sao?
Trường Quân ngây người, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt thiếu niên, trong lòng có một dự cảm không tốt, anh lập tức ôm cậu vào trong ngực, nỉ non:
\- Đừng suy nghĩ nhiều, anh sẽ không làm gì tổn hại tới em, không có việc gì đâu.
Anh cứ ôm chầm lấy cậu nhẹ nhàng an ủi, một lúc sau, Công Nam nhắm mắt lại vùi đầu vào ngực anh, hai tay vòng ra sau lưng ôm lấy anh khẽ "ừm" một tiếng.
Đêm khuya, khi Công Nam đã say giấc, Trường Quân đang ôm cậu ngủ bỗng nhiên mở mắt