Trường Quân chạy tới cổng trường lập tức lao lên phòng hiệu trưởng, gấp gáp hỏi:
\- Ai nhìn thấy?
Hiệu trưởng chỉ sang một cậu thanh niên đang đứng co ro trong góc, dù sao cũng cậu ta chỉ mới mười sáu, gặp phải trường hợp lớn thế này cảm thấy sợ hãi cũng là chuyện bình thường, cậu học sinh này không ai khác chính là Xuân Khánh.
Ngay sau khi Công Nam rời khỏi phòng thi cậu ta cũng dứt khoát bỏ luôn ý nhỏ trong câu thứ hai và thứ ba, dành cả một lúc lâu vẫn không giải ra được, cậu ta nghĩ dù kéo thêm mười lăm phút cũng không làm được gì, vì thế không nghĩ nữa, nộp bài đi theo cậu ra ngoài.
Kể từ hôm ở chỗ tập huấn, Xuân Khánh đã trở về suy nghĩ rất nhiều, dần dần cũng nhận ra hành vi của mình không thể chấp nhận được, cuối cùng cũng hạ quyết tâm tới nói lời xin lỗi với cậu, mãi cho tới khi kết thúc cuộc thi mới có cơ hội này.
Vốn đã nhìn thấy bóng lưng của Công Nam, cậu ta đang định chạy tới kêu cậu thì phát hiện cậu bị hai người cao to vây sau lưng rồi đẩy lên xe.
Xuân Khánh sẽ không ngu ngốc tới mức xông tới cứu người, chỉ dựa vào cọ chuột bệnh trên bắp tay của cậu ta thôi, mấy người đó vừa đập một phát là cậu ta mất luôn nửa cái mạng rồi.
Hơn nữa xung quanh không có ai, cậu ta bèn âm thầm nhớ bảng số xe, đang định chạy đi báo người thì phát hiện Công Nam lén ném một chiếc đồng hồ số xuống đất, đợi xe đi khỏi, cậu ta lập tức nhặt chiếc đồng hồ lên rồi chạy đi tìm hiệu trưởng báo lại tình hình.
Nghe xong lời Xuân Khánh nói, Trường Quân lờ mờ nhận ra Công Nam đã ném chiếc đồng hồ lại thì chắc chắn nó có vấn đề, đúng lúc này trợ lý của Trường Quân đã mang một nhóm người tới trường học.
Trường Quân đưa đồng hồ cho một người chuyên về công nghệ ở bên trong đám người trợ lý đưa tới, nói:
\- Kiểm tra xem bên trong chiếc đồng hồ này có gì kỳ lạ hay không\!
Người nọ giơ hay tay cung kính nhận lấy kiểm tra, một lát sau, anh ta quay sang nói:
\- Thưa sếp\, bên trong chiếc đồng hồ này có gắng một con chip định vị chưa hoàn thiện\, nhưng về cơ bản chức năng xác định vị trí đã có thể sử dụng\.
Nói cách khác\, chúng ta có thể xác định được vị trí của cậu Nam thông qua chiếc đồng hồ này\.
Trường Quân nhíu mày lại thật chặt, gấp gáp nói:
\- Vậy mau dò tìm đi\.
\- Vâng\.
Không bao lâu sau, người nọ gõ gõ vài cái trên bàn phím rồi nói:
\- Sếp\, đã tìm ra\, chính là chỗ này\.
Trợ lý của Trường Quân vui mừng đi tới bên cạnh anh, nói:
\- Ông chủ\, chúng ta mau cho người tới đó thôi\.
Cứ tưởng Trường Quân sẽ lập tức đi ngay, nhưng không ngờ anh lại ngăn họ lại, nói:
\- Trước mắt không nên tạo động tĩnh quá lớn\, chúng ta lặng lẽ tới đó\.
Sau đó anh quay sang nhìn hiệu trưởng và Xuân Khánh, nhẹ nhàng bỏ lại một câu:
\- Các người coi như chưa nghe thấy gì hết\, hiểu chưa?
Anh nói với giọng điệu rất bình tĩnh, không phải dọa dẫm quát nạt, nhưng lọt vào trong lỗ tai hai người kia lại chính là câu sấm đòi mạng, hai người liên tục gật đầu bảo đảm.
Lúc sau Xuân Khánh lấy hết can đảm tiến lên hỏi:
\- Nam\, Nam sẽ không sao chứ ạ?
Trường Quân liếc nhìn cậu ta một cái, cậu ta lập tức rụt cổ lại, sau đó anh nói:
\- Em ấy sẽ không sao\.
Lần này\.\.\.
cám ơn cậu\.
Anh không phải loại người sỉ diện cố chấp, nếu Xuân Khánh không đưa cho anh chiếc đồng hồ kia, chỉ sợ đến bây giờ anh vẫn không biết tung tích của cậu ở đâu, vì vậy, anh thật sự phải nên nói ra câu cám ơn này.
\- Không\, không cần cám\.\.\.
Xuân Khánh vẫn chưa nói dứt câu thì Trường Quân đã quay đi, cả đám người ra khỏi trường học, leo lên xe tản đi, mỗi người đi một hướng, làm ra thế trận giống như rắn mất đầu tìm loạn, nhưng trên thực tế là để tránh tai mắt theo dõi hành động của anh.
Anh tuyệt đối không ngây thơ cho rằng kẻ chủ mưu kia không cho người theo dõi đường đi nước bước của anh.
\--
Bên này, kể từ khi chiếc đồng hồ vang lên tín hiệu tới giờ đã hơn một tiếng, mặc kệ Công Nam yêu cầu cái gì, đám người kia cũng đồng ý, ngoại trừ yêu cầu rời khỏi căn phòng này.
Mặc dù biết Trường Quân đã xác định được vị trí của mình, nhưng Công Nam cũng sẽ không ngoan ngoãn ngồi chờ người tới cứu, ai biết kẻ chủ mưu đứng phía sau sẽ yêu cầu điều kiện gì từ anh Trường Quân của cậu chứ, lỡ như kêu anh