Khi Công Nam nói muốn ở trong phòng học tập không ra ngoài trong vòng hai tuần, nhờ ông bà Tuân xin trường cho cậu nghỉ thì hai ông bà lập tức phản đối, có ai học mà tự nhốt mình như ở tù vậy đâu, lỡ như học tập quá độ xảy ra chuyện gì thì sao?
Công Nam cố thuyết phục hai người rằng mình sẽ tự chăm sóc được cho bản thân, nhưng họ vẫn không đồng ý, cuối cùng Công Nam cho ra một cách giải quyết, đó là gắn một camera và một chuông kêu cứu trong phòng của cậu để mọi người trong nhà có thể quan sát được tình huống trong phòng cũng như cậu có thể bấm chuông nhờ sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Hai ông bà nghe xong cảm thấy cũng được, nhìn dáng vẻ của con trai, hai người biết cậu đã hạ quyết tâm rồi sẽ không lay chuyển được, vì thế đồng ý làm theo ý muốn của cậu, sau đó bà Liên tự mình đi mua lương khô cho cậu, không những phải ngon mà còn phải có đủ dinh dưỡng.
Công Nam nhìn căn phòng đã được lắp camera và chuông cứu hộ, trong lòng không khỏi cảm thấy mình giống như động vật quý hiếm vừa được phát hiện ra rồi bị người ta đưa đi quan sát, nhưng nếu những thứ này khiến cả nhà yên tâm, cậu cũng sẽ không ngại.
Trước khi bế quan, cậu đưa điện thoại cho bà Liên, nói:
\- Mẹ, nếu anh Quân có gọi tới thì nói con đang tập trung ôn thi cho cuộc thi sắp tới, không thể sử dụng điện thoại, tuyệt đối đừng nói con tự nhốt mình trong phòng không gặp ai nha.
Anh Trường Quân luôn không cho phép cậu học tập quá độ, sợ sẽ xảy ra chuyện, nếu để anh biết nhân lúc anh không có mặt, cậu dám sử dụng phương pháp học nguy hiểm như thế, chắc chắn anh sẽ lập tức bay về nước tét mông cậu.
Bà Liên do dự một lúc, dưới ánh mắt đáng thương của Công Nam, cuối cùng bà cũng gật đầu đồng ý sẽ giấu giúp cậu.
Công Nam vui mừng ôm bà một cái, sau đó bắt đầu hai tuần cai nghiện, à không, hai tuần tu luyện.
Ba ngày sau quả nhiên Trường Quân gọi điện thoại cho cậu, lần này người bắt máy lại là bà Liên.
Bà Liên dựa theo lời Công nói lựa lời qua loa lừa gạt Trường Quân, tuy nhiên, cho dù cách một chiếc điện thoại, Trường Quân vẫn nghe ra có điều không ổn, sau đó anh lại hỏi vòng vo một hồi, bà không đấu lại anh, cho nên nói giấu đầu lòi đuôi, cuối cùng anh cũng đã xác định cả nhà đang giúp cậu giấu mình chuyện gì đó.
Trường Quân không tiếp tục truy hỏi bà Liên nữa, anh cúp điện thoại của bà xong lập tức gọi cho vệ sĩ ẩn trốn trong nhà.
Từ sau chuyện bắt cóc lần trước, anh đã bố trí rất nhiều vệ sĩ đi theo bên cạnh cậu, họ giả dạng làm người giúp việc bảo vệ trong nhà, bề ngoài trông không hề giống những vệ sĩ to cao lực lưỡng, nhưng thân thủ lại vô cùng lợi hại, thường ngày sẽ ẩn mình đi không để cậu phát hiện ra.
Nghe tin tức vệ sĩ báo lại, mày anh nhíu lại thật chặt, một lúc lâu sau anh gọi thư ký đi vào, dặn dò:
\- Anh tự xử lý chuyện bên này, tôi trở về nước một chuyến.
Mặt của thư ký lập tức nhăn nhó, nói:
\- Công việc trên tay tôi quá nhiều rồi, hơn nữa sắp tới có một số việc bên này cần cậu ra mặt mới giải quyết được.
Trường Quân không thèm liếc anh ta một cái, vừa đi ra cửa vừa nói:
\- Anh cứ liệu rồi làm, chuyện nào không xử lý được để đấy chờ tôi trở lại rồi tính.
\- Nhưng!
Thư ký chưa kịp nói gì thì bóng anh đã đi xa dần, anh ta ngậm ngùi cắn môi, trên mặt lộ ra biểu cảm giống như một oán phụ vừa bị chồng bỏ, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng.
\- Thôi,