Công Nam ghi ra đáp án xong, bỏ phấn xuống gật đầu chào Jason một cái rồi đi về chỗ ngồi.
Trong lúc cậu đi xuống, ánh mắt của mọi người đều như có như không rơi trên người cậu.
Thật ra khi Công Nam vừa giải tới đâu, họ đều hiểu ngay tới đó, ngồi ở vị trí này rồi đương nhiên nhiên không ai là gà mờ, điều khiến họ ngạc nhiên chính là tốc độ đọc hiểu của tên nhóc này quá nhanh, nhờ vậy, họ không thể không thừa nhận cậu quán quân học sinh giỏi này thật sự có thực tài, thành kiến đối với cậu giảm đi rất nhiều.
Nói tới thành kiến thì nó từ đâu mà ra, nếu nói là thân phận con nuôi nhà giàu của cậu thì chỉ là một phần, mà một phần khác chính là...!cậu còn quá nhỏ tuổi.
Phần lớn trong lòng mỗi người đều có một cái tôi riêng, họ có thể kính trọng người đi trước lớn tuổi hơn họ, họ có thể khiêm tốn với bạn bè cùng tuổi, thậm chí họ cũng có thể nhường nhịn những đàn em tuổi hơn mình khi đàn em đó có nhiều thành tựu và được nhiều người công nhận.
Tuy nhiên, họ sẽ không dễ dàng chấp nhận một người trước đó không hề có danh tiếng gì, đột nhiên hiện thân vượt qua mặt họ, trở thành ngôi sao lấp lánh nhất trên bầu trời, mà họ, những người vốn đã được tung hô nhiều năm, cuối cùng lại bị một thằng nhãi nhỏ tuổi hơn làm lu mờ, nghi ngờ, ghét bỏ, xa lánh là điều không thể tránh khỏi.
Bây giờ Công Nam có thể giải được một bài toán trước cả họ, bất giác những cảm xúc tiêu cực về cậu trong lòng họ cũng nhạt dần, đối với họ mà nói, lần này cũng coi như một cuộc tranh đấu xem ai giải ra trước, mà cậu là người thắng, mọi người đều đã hơi phục cậu rồi.
Jason nhìn bài giải của Công Nam xong, cũng không giải thích, chỉ đơn giản nói đúng rồi khen ngợi cậu vài câu, anh ấy cho bài này không khó, thứ hơn thua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, anh ấy sẽ không ngu ngơ mà hỏi những học sinh ở đây có hiểu hay không, nếu anh ấy hỏi ra miệng, đây cũng là một sự vô ý thể hiện sự khinh thường những người còn lại, là một huấn luyện viên giỏi, anh ấy tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện hạ bệ nhuệ khí học sinh của mình.
Giờ phút này, suy nghĩ tích cực tràn ngập trong phòng học, duy chỉ có Hoàng Tuấn là không như vậy, cậu ta trợn mình nhìn bài giải trên bảng một cách oán độc, tay siết chặt cây bút mực đến run rẩy.
Đáng chết! Nó tuyệt đối không thể giải ra nhanh hơn mình được, nhất định là nó đã biết trước đề, đúng vậy, hôm qua nó nịnh bợ Jason cho nên anh ta mới đưa đề cho nó để hôm nay nó được dịp kiêu ngạo trước mặt mọi người.
Loại người như vậy, làm sao xứng đáng đứng chung một chỗ với mình? Tuyệt đối không thể!
Lúc ra khỏi phòng học, mọi người kết bạn đi xuống nhà hàng ăn trưa, hôm qua chỉ có Xuân Khánh đi cùng Công Nam, nhưng hôm nay lại có mấy người tới làm quen với cậu, thái độ hoàn toàn khác với ngày hôm qua.
Công Nam cảm thấy không sao cả, mặc kệ họ tới làm quen vì mục đích gì, chung quy cũng không ảnh hưởng tới cậu, hơn nữa thêm một người bạn bớt đi một kẻ thù mà.
Lúc cả nhóm đi vào hành lang của nhà hàng thì Hoàng Tuấn và một đám học sinh lớp đột nhiên xuất hiện, chắn ngang đường của họ.
Cậu ta nở một nụ cười lịch thiệp, nhưng ánh lửa trong mắt không cách nào giấu đi được, cậu ta mở miệng nói:
\- Lúc nãy cậu giải đề ấn tượng thật đấy, tốc độ nhanh như vậy, tôi còn lâu mới bằng được.
Công Nam nhíu mày không vui nhìn người đang chắn đường cậu, từ hôm qua đến giờ, vị đàn anh này luôn có ý muốn đối đầu với cậu, ngầm hơn thua với cậu rất nhiều lần.
Bản thân Công Nam không sợ bị thách đấu, nhưng thà như Xuân Khánh trực tiếp tới khiêu chiến với cậu, chứ như Hoàng Tuấn trước mặt thì nói lời xuôi tai, sau lưng lại kèo bè kéo phái muốn cô lập cậu là có ý gì?
Công Nam lạnh nhạt đáp lại:
\- Đàn anh quá khen, chỉ là nhanh hơn mọi người một chút thôi, đề bài dễ như vậy sao làm khó mọi người được chứ?
Hoàng Tuấn đưa tay sờ cằm nhíu mày làm như đang suy tư vài giây rồi cười nói:
\- Nói vậy là do chúng tôi chậm chạp rồi, đàn em à, cậu có bí quyết giải đề nhanh thì chỉ chúng ta đi.
Ý châm ngòi trong lời nói này rất rõ ràng, nhưng cũng rất hiệu quả, mấy người ở đây đều là thanh niên mới lớn, tính tình vẫn còn nóng nảy dễ bị kích động.
Quả nhiên Hoàng Tuấn vừa nói xong, một học sinh nam cao ráo đã cười mỉa mai nói:
\- Mới giải được một bài toán cho con nít thôi mà đã hất mặt lên trời rồi, đúng là ếch ngồi đáy giếng!
\- Anh nói cái gì đó? Có giỏi thì lặp lại!
Xuân Khánh vừa nghe chàng trai kia nói vậy lập tức nóng máu,