“Đường Thị, tôi không ngờ cô lại đê tiện như.
vậy!” Bạc Dạ có vẻ tức giận đến cực điểm. Anh ấn Đường Thi ép cô vào vách tường. Hơi thở mạnh mẽ, đôi mắt anh cuộn trào vô số cơn bão—anh đang tức giận.
“Anh gọi tôi đến uống rượu, lẽ nào không nghĩ đến việc tôi sẽ bị người ta làm khó sao?” Đường Thi cười híp mắt lại: “Không phải anh muốn nhìn thấy dáng vẻ tôi bị người ta sỉ nhục sao, sao vậy, chưa nhìn thấy, nên cảm thấy rất khó chịu đúng không?” Bạc Dạ ép cô vào vách tường và đến gần cô, anh cứ nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm như vậy, một lúc sau, một nụ hôn rồng cháy rơi xuống môi cô.
Đường Thi vùng vẫy dữ dội, lúc này có người đi vào, Bạc Dạ khẽ cười: “Kêu đi, kêu lên đế người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này!” Khốn kiếp! Đường Thi nhìn Bạc Dạ một cách dữ dội, đôi mắt cô đỏ ngầu: “Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
Bạc Dạ không nói, một lần nữa cúi xuống hôn cô một cách mãnh liệt. Hương vị của cô rất đặc biệt, năm năm trước khi cô vẫn còn là vợ của anh, Bạc Dạ và cô lên giường giống như là làm theo phép. Mặc dù không thích người phụ nữ này, nhưng cô có một dáng người rất đẹp, nên Bạc Dạ không cảm thấy Đường Thi nhàm chán.
Nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng Đường Thi sẽ mang thai và sinh con cho anh.
Ký ức đột nhiên tràn về, anh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Năm năm trước, khi An Mật qua đời, có phải Đường Thị cũng đang mang thai? Nhưng lúc đó cô không nói nên anh không biết, anh đã đá lên người cô trước mộ của An Mật và tống cô vào tù, biến cô thành một kẻ mất trí.
Cơ thể Bạc Dạ run rấy dữ dội, đứa trẻ này có thể sống sót….quả thực là không dễ dàng.
Lúc đó sợ rắng ngay cả ý chí muốn sống tiếp Đường Thi cũng không có, mang thai ở trong tù, có bao nhiêu sự tuyệt vọng chứ?
Đường Thí đẩy anh ra, nhóm người bên ngoài đã rời đi, không có ai phát hiện ra có hai người ở trong gian phòng vệ sinh cuối cùng đó. Đôi mắt cô đỏ hoe, cô nói với anh một cách nghẹn ngào: “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
Tại sao, coi tôi như một món đồ chơi. Khi anh muốn liền tìm đến, khi anh không cần liền tùy ý sỉ nhục! Bạc Dạ, năm năm trước anh làm tổn thương tôi đến vậy, thế vẫn chưa đủ sao?
Tôi đã trả một cái giá khủng khiếp như vậy rồi, tại sao vẫn không để tôi thoát khỏi anh? Bạc Dạ không nói, nhưng đồng tử của anh khẽ co lại, thấy dáng vẻ đau đớn của Đường Thị, người đàn ông dường như cảm nhận được nỗi buồn của cô.
Đường Thi đẩy anh ra, đôi vai không ngừng run rấy. Cô chỉnh đốn lại quần áo và lau môi một cách mạnh mẽ, son môi đã biến mất khi bị anh cưỡng hôn, nhưng khi cô dùng tay xoa mạnh, trên môi lại xuất hiện một chút màu hồng.
Bạc Dạ cảm thấy anh đúng là điên rồi, nhất định là đã say, tại sao năm năm sau khi Đường Thị quay lại, anh lại bắt đầu nghĩ về cô? Đường Thi vỗ mặt mình rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Dường như anh nghe thấy tiếng sụt sịt của cô khi cô rời đi. Bạc Dạ đứng một mình trong nhà vệ sinh nữ một lúc lâu, sau đó mới đi ra ngoài với sắc mặt không tốt Vừa đi ra ngoài, anh liền gặp phải một nhóm phụ nữ đang đi vào.
“Mẹ kiếp, đây có phải là nhà vệ sinh nữ không vậy?” Những người phụ nữ uống say quay đầu ra nhìn tấm biến, rồi lại nhìn Bạc Dạ vừa bước ra: “Mẹ ơi, đẹp trai quá, nhưng, tại sao lại ở trong nhà vệ sinh nữ?” “Đừng nói nữa đừng nói nữa, có khi lại là một tên biến thái…”
“Chậc chậc, nhìn không ra, trông sạch sẽ thế, vậy mà lại lẻn vào nhà vệ sinh nữ Một nhóm phụ nữ cố liếc nhìn Bạc Dạ thêm một lúc, nhưng người ta có khí chất thần bí khó lường như vậy, nên cũng không dám nói quá to.
Khi Đường Thi quay lại, Phúc Trăn dường như đã đợi cô rất lâu. Vừa nhìn thấy cô, lập tức mỉm cười và kéo cô vào lòng, động tác thành thục giống như một tình nhân cũ vậy. Khi người vào sau là Bạc Dạ nhìn thấy cảnh này, anh lặng lẽ nheo mắt lại.
Rốt cuộc là bị gì vậy? Khoảng khắc anh nhìn thấy thứ vốn thuộc về mình bị người đàn ông khác chạm vào…anh không thể kiểm soát được sự cáu kỉnh của mình.
Anh đồn nén sự rung động trong lòng xuống, khi Bạc Dạ quay lại vẻ mặt anh đã trở lại như bình thường. Ở bên kia, Phúc Trăn đang cười và dựa vào vai Đường Thi. Người đẹp trong vòng tay, mặt mày hớn hở.
Phúc Trăn sét lại gần hỏi tên của Đường Thi và khẽ cười bên tai cô: “Xem ra mối quan hệ của cô và Lão Dạ không bình thường?”
Đường Thi rùng mình, sao anh ta lại nhìn ra được? Nhưng cô không thừa nhận, mà gần như trong nháy mắt cô đổi thành một khuôn mặt tươi cười: “Làm sao có thể, sao cậu Phúc lại nghĩ như vậy?”
Phúc Trăn ôm lấy cô và nói: “Bởi vì tôi nhìn thấy khí cô đi ra ngoài, Lão Dạ cũng đi ra…” Khả năng quan sát này, xem ra người ta cũng không phải là một kẻ ngốc. Cô đến đây cùng với Bạc Dạ, ít nhiều sẽ đoán được mối quan hệ của cô và Bạc Dạ, lại còn một trước một sau đi vào nhà vệ sinh nữa….
Chẳng trách lại khiến Phúc Trăn sinh nghỉ Đường Thi không nhiều lời, mà chỉ rủ mắt xuống, một lúc sau mới nói: “Cậu Phúc, thực sự muốn biết tôi là ai sao?” Phúc Trăn thấy biểu cảm thâm trầm này của cô, bất giác hơi sững sờ: “Ừm…cô sao vậy?” Đường Thi mỉm cười, cười đến nỗi khiến cho.
cả thế giới tràn ngập màu sắc.
Năm năm trước, người tình trong mộng của người đàn ông ở thành phố A là cô. Cô có một đôi mắt đẹp đến kinh động lòng người, một khí chất cao quý và kiêu ngạo.
Năm năm sau, viên ngọc này rơi xuống nhân gian và trở thành một cái gai trong trái im của người đàn ông! Đường Thi áp sát vào tai anh ta và nói với giọng điệu thân mật như với người yêu: “Cậu Phúc…tôi tên là Đường Thi”
Thành phố A từ khi bắt đầu chỉ có một Đường Thi, đó chính là cô chủ nhà họ Đường1 Sắc mặt Phúc Trăn đột nhiên thay đổi, như: thể anh ta không thể tin được. Anh ta mở to