Liên quan đến Đường Thi?
Liếc nhìn xung quanh, sau đó Bạc Dạ dứt khoát bế Đường Duy lên, cậu nam sinh nhỏ bé được anh bế trên tay, cứ bị như vậy đi vào văn phòng.
Anh đặt cậu bé lên bàn làm việc, khẽ nhướn mày và mỉm cười với cậu: "Con tìm bố có chuyện gì nào?"
Đường Duy nhìn thằng vào mắt anh và đi thẳng vào vấn đề: “Có phải bố đã ra lệnh ép buộc mẹ con thành ra như thế này?"
Vẻ mặt của Bạc Dạ cứng đờ, anh sững sờ đứng đó. Anh không thể nghĩ rằn con trai mình đến sẽ hỏi anh với một thái độ như thẩm vấn tội phạm.
Có một cảm giác đau nhói dâng lên trong lồng ngực anh, thậm chí giọng nói của anh cũng bất giác hạ thấp xuống: “Con đến hỏi tội bổ sao?"
"Không phải hỏi tội" Đường Duy thì tham: "Con chỉ muốn đến đòi lại sự công bằng cho mẹ."
"Sự công bằng?"
Bạc Dạ cười mia mai: "Trên thế giới này không có sự công bằng, quyền lực và địa vị là tất cả."
"Bổ à, con không đồng ý với cách làm này của bổ." Đường Duy có chút kích động, đôi mắt cậu bé đã bắt đầu đỏ lên: "Mẹ và bác con đang làm việc rất chăm chỉ để sống. Tại sao bố lại ép họ như vậy, nếu như là vì con, xin bố hãy dừng lại những hành động vô vị này!" Vô vị?
Trời ơi, thật nực cười làm sao, con trai ruột của anh chỉ trích sự vô vị của anh!"
"Là Đường Thi dậy con nói như vậy phải không,hå?"
Bạc Dạ cười khẩy và hỏi lại cậu bé: "Có phải là cô ấy cổ tình bảo con đến tìm bố không?"
Trong lòng Bạc Dạ, dường như đã nhận định rằng Đường Thi đã dạy cậu bé làm như vậy, một người phụ nữ như vậy, thực sự đủ tư cách làm mẹ sao?
Đường Duy nhìn chằm chằm Bạc Dạ một lúc lâu, rồi đột nhiên bật cười, nụ cười tựa hồ như hiểu rõ tất cả. Một đứa trẻ năm tuổi, vậy mà lại có thể nở ra một nụ cười như vậy.
Một lúc lâu sau cậu bé nói: "Cậu Bạc, không phải chủ muốn giành được cháu sao? Cháu sẽ về nhà họ Bạc với chủ, chú dừng ép buộc mẹ cháu nữa.
Bạc Dạ sững sờ, Đường Duy lại khôi phục lại cách xưng hô xa cách đó không còn gọi anh là bố nữa, mà chỉ có hai chữ Cậu Bạc ngắn ngủi.
"Đừng do dự nữa, cháu về nhà với chủ là được rồi. Đổi lại, chủ đừng bao giờ làm phiền đến cuộc sống của mẹ cháu nữa!"
Những từ trong miệng của cậu bé đâm thằng vào tim, giống như một lưỡi dao sắc bén cứa vào ngực anh.
Bạc Dạ không thể không thừa nhận, Đường Thi không thể làm tổn thương anh, nhưng một Đường Duy nhỏ bé, lại có thể khiến anh minh đầy thương tích.
Sự thất vọng trong mắt cậu bé rõ ràng như vậy, như thể Bạc Dạ đã không làm tròn trách nhiệm của một người bố.
Anh mím môi, sau đó thản nhiên hỏi: “Con chắc chắn chứ?"
Cậu bé ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen lộng lẫy như vũ trụ nhưng lại rất cô đơn, cậu bé nói: "Vâng, từ hôm nay." 21 11 Sau khi tan làm, Đường Duy tự giác ngồi lên xe của Bạc Dạ, nhìn công ty cách họ ngày càng xa, Bạc Dạ lên tiếng hỏi: "Đã nói với mẹ con chưa?"
Đường Duy quay đầu lại và nói một cách hờ hững: "Vẫn chưa."
Bạc Dạ hừ một tiếng: “Dù sao cũng phải nói với mẹ một tiếng, nếu không cô ấy sẽ cho rằng bố đã bắt cóc con."
"Không muốn để mẹ cháu biết cháu đã chủ động trao đổi." Đường Duy cúi đầu xuống: “Chú hãy đi nói với mẹ cháu, đừng làm mẹ cháu đau lòng."
Thật hiếm khi một đứa trẻ có một đầu óc tinh tế và trong sáng như vậy. Bạc Dạ nhìn cậu sau đó thở dài và gọi điện thoại cho Đường Thi.
Đường Thi nhận được một cuộc gọi từ Bạc Dạ, cô không còn xa lạ gì với dãy số này, năm năm trước cô đã khắc