Đường Thi nhìn anh rất lâu, Bạc Dạ cười khẩy: "Sao vậy, sợ tôi ăn cô sao?"
Đường Thi siết chặt nắm đấm, ngồi xuống thì ngồi xuống, cô đã không thoát được, tại sao lại không đối diện với nó?
Lúc này, đèn trong quán bar vừa tắt. Trong bóng tối cô nhìn thấy đôi mắt trên khuôn mặt của Bạc Dạ, nó xuyên qua vô số ký ức quay trở lại. Sự lạnh lùng, lạnh bạc và cả cơn ớn lạnh khiến cô sợ hãi.
Đường Thi ngồi xuống, khẽ cong môi lên với Phúc Trăn và Bạc Dạ: “Nhưng tôi không thể ở lại quá lâu, có người đang đợi tôi ở bàn khác."
Phúc Trăn nheo mắt cười và hỏi cô: "Ô? Là nam hay nữ vậy?"
Đường Thi không nói là nữ, mà chỉ ngồi xuống lắc xúc xắc với Phúc Trăn, đôi mắt của Bạc Dạ ở đối diện luôn chiếu lên người cô, dường như muốn khám phá. Khám phá những gì mà cô giấu trong lòng.
Đường Thi tự cười nhạo mình, Bạc Dạ, trước đây khi tôi thường xuyên tụ tập trước mặt anh, ngay cả một cái liếc mắt anh cũng không nỡ cho tôi, nhưng bây giờ lại trưng ra cái bộ dạng có hứng thú với tôi. Đây được coi là gì, không tự trọng sao?
Cô cười một cách lố bịch, nhưng Phúc Trở lại nhìn đến ngây người. Người đẹp ở trước mặt, anh vô thức đưa tay lên chạm vào mặt Đường Thi.
Bị chạm vào Đường Thi hơi sửng sốt, cô lập tức phản ứng lại và ngước lên khẽ cười với phúc trăn: "Cậu Phúc, vợ cũ của anh em....cậu cũng muốn sao?"
Đôi mắt Phúc Trăn đờ đẫn, giọng nói trầm khàn, khuôn mặt đẹp trai nhìn Đường Thi với sự khó hiểu sâu sắc: “Cô nên vui mừng vì cô là vợ cũ của Bạc Dạ....nếu không cô sẽ không còn được an toàn khi ngồi bên cạnh tôi như thế này."
Trái tim đường Thi run lên, cô lập tức phản ứng lại, khẽ cười hai tiếng: “Sự ưu ái của Cậu Phúc tôi đàm đương không nổi. Bây giờ một người hèn mọn như tôi không xứng đáng lọt vào mắt anh..."
Phúc Trăn sững sờ rồi khẽ nói: "Nhưng năm đó cô...."
"Đúng vậy." Đường Thi dường như lại chìm đầm trong quá khứ, khóe mắt có chút lóng lánh: "Năm đó tôi là một người cao quý nhường nào chứ..."
Giọng nói kéo dài ra và khi nó hạ xuống mang theo một cơn bão ký ức, Đường Thi chop mắt nhìn Phúc Trăn: "Thế tục phồn hoa, cuối cùng vẫn là gió thoàng mây bay. Tôi đã từng có rất nhiều, đến cuối cùng chẳng còn lại gì. Người ta đều nói rằng thời gian có thể chứng minh tất cả, nhưng không buông tha cho bất cứ ai cũng chính là thời gian.
Phúc Trăn nhìn thằng vào Đường Thi, đôi mắt của anh ta khiến cho Bạc Dạ ngồi một bên nhìn đến khó chịu.
Không phải Phúc Trăn biết Đường Thi là vợ cũ của anh sao? Tại sao vẫn dùng loại ánh mắt nóng bỏng này nhìn cô?
Bạc Dạ cười khẩy, anh đã coi thường khả năng quyến rũ đàn ông của Đường Thi.
Anh lập tức bảo người phục vụ bước đến rót rượu cho Đường Thi, sau đó anh nâng cốc lên lắc lắc với Đường Thi.
Chỉ là động tác hơi giơ tay lên đã khiến Đường Thi rơi vào quá khứ muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Năm đó cũng ở trong một quán bar điên cuồng mê loan như thế này. Cô ngồi trên sofa không có tâm trạng chơi đùa, với khí chất cao quý tao nhã mà lạnh lùng. Tất cả đàn ông đều nhìn cô nhưng không dám đi tới bắt chuyện, chỉ có mỗi Bạc Dạ, người cách xa vô số người khác, khẽ mỉm cười và nâng ly với cô từ xa.
Giống như được mô tả trong lời bài hát vậy, vào thời điểm đó dưới ảnh đèn của quán bar, ánh mắt đột nhiên giao nhau, hai người cùng nhìn nhau. Đường Thi biết rằng những người ngồi đây đều không giống cô, chỉ có người ấy, tuyệt đối không phải là một người tầm thường.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
Cô kiềm chế không run rẩy và nâng cốc lên, sau đó uống cạn, sự kích thích của rượu cuối cùng đã khiến cô tỉnh táo hơn vài phần.
Phúc Kiến thấy cô như vậy, có chút kinh ngạc: "Giữa cô và Bạc Da..."
"Giữa chúng tôi đã không còn gì cả."