TG1-18
25/12/2021
Editor: Bạch Hy
Tối nay Kỷ La vốn đã khóc một lúc, đôi mắt đỏ rực ướt dầm dề, còn có chút sưng lên.
Cô gắt gao ôm chặt Thẩm Tiêu, cằm để ở trên vai anh, lông mi như cánh bướm run lên, nước mắt liền lăn xuống xuống dưới, ấm áp theo xương quai xanh chảy xuôi vào sơ mi trắng của người đàn ông.
Thẩm Tiêu nhìn cô, sâu trong con ngươi đen nhánh như mực kia dường như hiện lên một tia nghi hoặc, trong lúc nhất thời cũng có chút không biết làm sao.
"Làm sao vậy?" Anh thấp giọng hỏi.
Giọng nói khàn khàn vốn nên thâm trầm đáng kinh ngạc, giờ phút này nghe lại như là đang phiếm ôn nhu,hơi thở hung dữ vừa rồi ở chung cư của Bàng Diệp bày ra cũng hoàn toàn biến mất.
Kỷ La ủy khuất cùng người đàn ông đối diện nhìn nhau, nước mắt giống như không cần tiền lạch cạch lạch cạch rơi xuống, làm cổ áo ở đầu anh hoàn toàn tẩm ướt: "Anh không được đem em vứt bỏ đâu."
Vứt bỏ động vật nhỏ là tội lớn.
Sau khi chết sẽ xuống địa ngục.
Lúc này hệ thống có lòng nhắc nhở: "Nhân vật phản diện vốn dĩ tới từ địa ngục, việc của cô nên làm chính là đem anh ta bình bình an an về quê hương."
Kỷ La nghe xong tiếng âm máy móc lãnh khốc của hệ thống, oa khóc càng lớn tiếng.
Thẩm Tiêu khẽ nhíu mày, nhất thời không cách nào lý giải được mạch não của con thỏ này.
Anh nói muốn vứt bỏ cô từ bao giờ?
Bởi vì con thỏ quá lâu còn không trở về như vậy,anh còn sợ cô quá ngốc không biết đường đi, gọi vài cuộc điện thoại cho nhân loại phiền toái, lúc này mới tìm được vị trí của cô.
Sau đó lại không ngại phiền phức cứu cô ra khỏi tay kẻ xấu.
Vốn dĩ khuyển Địa Ngục một khi đã hiện hình, nhất định sẽ mang đến tử vong cùng hủy diệt cho nhân loại, kết quả chỉ vì để mang con thỏ về nhà sớm, anh ngay cả một người cũng không giết, trực tiếp cõng cô đi.
Kỷ La chỉ vào tên An Thư Lam trên màn hình điện thoại, thút tha thút thít nức nở hỏi: "Anh có phải rất thích cậu ta hay không?"
Thẩm Tiêu lắc đầu.
"Nhưng cậu ta thông minh hơn tôi." Kỷ La cực kỳ không tình nguyện thừa nhận sự thật, "Tôi cái gì đều không biết, còn muốn anh dạy tôi."
"Nhân loại có thông minh đến đâu thì cũng có giới hạn." Thẩm Tiêu trả lời.
Anh xem người thường, giống như con người nhìn vào động vật.
Khi con người phát hiện ra một con vật tương đối linh tính, tất nhiên sẽ sinh ra hứng thú với nó, khuyển Địa Ngục trong nguyên văn đối với nữ chủ cũng là như vậy.
Về sau anh thấy nữ chủ cùng nam chủ dám liên thủ thiết hạ bẫy rập bắt giữ anh, đối với việc này sinh ra cảm xúc phẫn nộ đến tột đỉnh, chợt bắt đầu ở thế giới nhân loại mất khống chế chạy trốn.
Ở góc độ của khuyển địa ngục, bị một sinh vật kém cỏi hơn mình phản bội —— loại chuyện này là không thể nhẫn nại, cũng không phải như trong tưởng tượng của Kỷ La như vậy, anh đối với nữ chủ có tình cảm đặc biệt gì.
Hào quang nữ chủ An Thư Lam vẫn như cũ vẫn tồn tại, chẳng qua hiện tại Thẩm Tiêu tìm được việc khiến anh càng cảm thấy hứng thú, đó chính là dưỡng con thỏ.
Bởi vì quá mức với chuyên tâm dưỡng con thỏ tốt, cho nên mị lực của An Thư Lam phát ra cũng bị anh hoàn toàn xem nhẹ.
Kỷ La uể oải nằm gục xuống trên vai của người đàn ông lẩm bẩm: "Dù sao anh không thể đi cùng người khác, em sẽ càng nỗ lực hơn để kiếm tiền cho anh mua thịt thịt."
"Được."
"Cũng không thể đem em ngậm vào trong miệng, khi em bò ra mệt mỏi lắm."
"......"
Đối với vấn đề này, Thẩm Tiêu không đáp lại.
Anh muốn lau nước mắt Kỷ La trước, nhưng không thể ra tay.
Vì thế, trong không khí bỗng nhiên phập phềnh mấy hạt màu đen, lỏng lẻo kết hợp thành hình dạng giống như cái đuôi, quét qua quét lại trên má phấn Kỷ La.
"Hắt xì." Kỷ La cảm thấy chính mình giống như bị bàn chải lông rửa mặt, hắt hơi mấy cái.
"Không cần dùng cái đuôi đánh mặt em." Nàng nói.
Trong không khí hạt quỷ bí yên lặng tiêu tán.
Bất quá, tốt xấu cũng xem như làm Kỷ La ngừng rơi nước mắt.
Tuy rằng nàng vẫn là một bộ mặt bi thương của chuột hamster bị cướp sạch lương thực tích trữ.
Cho dù Thẩm Tiêu chủ động cùng cô nói chuyện, cô cũng không đáp lại, cái giá được bưng thật sự rất lớn, vừa nhìn là biết rất khó dỗ dành động vật nhỏ.
Thẩm Tiêu cõng cô gái tiếp tục đi một đoạn đường, chờ đèn đỏ băng qua đường thuận tiện ngồi xổm xuống, buông tay đem cô đặt xuống đất, thay vào đó ôm vào trong ngực rồi mới đứng lên.
Kỷ La rúc vào trong lòng ngực của người đàn ông sột sột soạt soạt, trong lòng đã đem cô như ôm công chúa tương đương với điềm báo, theo bản năng sát vào khuôn mặt tái nhợt anh tuấn của người đàn ông, muốn cho anh một cái mua mua thật lớn.
Nhưng lại không ngờ, cô còn chưa kịp hôn tới, Thẩm Tiêu đã cúi đầu, hôn lên môi mềm mại của cô.
Còn nhân tiện cắn một miếng.
Cái này làm Kỷ La sợ hãi.
Cô trừng lớn đôi mắt, nghĩ rằng con quái vật phản diện cuối cùng không thể chịu đựng được con thỏ mát mẻ của mình, muốn đem cô ra ăn luôn.
Kết quả, anh cũng chỉ nhẹ nhàng một cái như vậy, sau đó chính là mềm mại hôn cô, làm cô cảm thấy chính mình giống như sắp bị ăn, lại giống như sẽ không bị ăn, tóm lại rất mơ hồ.
Người qua đường bên cạnh cũng tự giác tránh lui xa ra, lộ ra vẻ mặt rất muốn đem thức ăn cẩu lương đá ngã lăn ra: Bây giờ người trẻ tuổi buổi tối cũng muốn ra ngoài bày trò, ghê tởm.
Cũng không biết đi bao lâu rồi, hai người cuối cùng là trở lại chung cư nhỏ.
Dọc theo đường đi, Thẩm Tiêu ôm Kỷ La thỉnh thoảng lại cúi đầu hôn, ý đồ dùng loại thỏ này biểu đạt thân thiện thân cận cách dỗ dành cô, thế cho nên mất rất nhiều thời gian.
Nhưng Kỷ La lại cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, cô còn chưa hôn đủ đã đến tổ.
"Trước tiên rửa nước một chút, sau đó ngủ tiếp." Kỷ La mở to hơi nước trong mắt liễm diễm đầu nhỏ gối lên trên vai người đàn ông, mềm mại nhẹ nhàng nói.
Thẩm Tiêu liền ôm cô vào phòng tắm, thuần thục mở vòi sen ra.
"Ai nha." Kỷ La bỗng nhiên sợ hãi kêu một tiếng, ngay sau đó nước mắt mãnh liệt mà rơi xuống, "Chân đau quá."
Cô đôi mắt cũng rất đau, kỳ thật đã không muốn khóc nữa, nhưng vết thương trên mắt cá chân bị nước nóng đụng phải, loại đau đớn này sẽ khiến cô kìm lòng không được rơi lệ.
Thẩm Tiêu nhíu mày, ngồi xổm xuống xem kỹ chân Kỷ La.
Trên mặt ngón chân trắng như từng viên bánh trôi nhỏ, quả nhiên có một chỗ sưng đỏ đặc biệt đẽ thấy.
"Bị bong gân khi nào?" Thẩm Tiêu ngẩng đầu hỏi.
Kỷ La đối diện với cặp mắt lạnh lẽo kia không mất đi vẻ hoang dã của người đàn ông, đột nhiên trong lòng có một tia khẩn trương.
Cô làm bộ làm tịch nhấc khăn lông bên cạnh che mình lại, ồm ồm nói: "Hẳn là bị cái kia xấu người ném xuống đất."
Thẩm Tiêu "Ừ" một tiếng.
Không phải anh làm cô bị thương là tốt rồi.
Nếu như là anh không cẩn thận mình làm con thỏ mình nuôi bị thương, không hiểu sao, sẽ làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác thất bại.
Cái miệng vết thương này khẳng định không thể chạm vào nước.
Thân thể nhân loại, chính là yếu ớt như thế.
"Chân trái nhấc lên, xông lên cho em một chút." Thẩm Tiêu cầm vòi hoa sen điều chỉnh độ ấm.
Kỷ La nghe giọng nói lạnh lùng như tảng băng của người đàn ông như vậy, trong lòng bỗng dưng xuất hiện một loại cảm giác quái quái, nhưng cô cũng không thể nói nó kỳ quái ở điểm nào, chỉ đành đỏ mặt, đem chân nhỏ đặt lên bàn rửa mặt, song song với cái tai thỏ