Kỷ La ôm cổ Thẩm Tiêu, bàn tay nhỏ trắng nõn dùng sức chụp lên vai anh, giọng nói mang theo mùi thanh của phương thảo: "Chúng ta cùng nhau trở về tổ nha."
"Không quay về."
Vẻ mặt của Thẩm Tiêu lạnh như băng, ôm vững Kỷ La, đẩy cánh cửa lớn màu trắng của phòng thí nghiệm, chậm rãi đi ra khỏi tiếng chuông cảnh báo ầm ĩ.
Kỷ La nghe thấy câu trả lời này, thương tâm đến thiếu chút nữa từ trong ngực của người đàn ông ngã xuống.
Không phải đã nói sẽ không đem cô vứt bỏ rồi mà.
Sao lại không bằng lòng cùng cô trở về tổ.
Thẩm Tiêu liếc mắt Kỷ La một cái, nâng lên tay, ngón tay thon dài phủ lên gương mặt trắng nõn mà đau buồn của cô, lạnh nhạt nói: "Bắt đầu từ hôm nay, em đi theo tôi."
Kỷ La sững sờ nhìn Thẩm Tiêu, trong lòng cẩn thận cân nhắc một lúc lâu, cũng không hiểu ý tứ của những lời này.
Dưới ánh đèn màu đỏ không ngừng lóe lên, bóng dáng nam nhân ở trên tường hành lang bị kéo dài, rõ ràng là một con quái thú hình thái khổng lồ đáng sợ
Nhân viên bảo vệ đã nhao nhao đuổi tới đây.
Bọn họ mang vũ khí lên, nhắm ngay vào cổng lớn ở tòa nghiên cứu khoa học.
Tuy nhiên, không có người nào dám dễ dàng xông vào.
Cung Chi Nhiên lúc trước luôn dặn mãi bọn họ, sinh vật nhốt ở phòng thí nghiệm có tính phá hoại cực lớn, ngàn vạn lần không thể đến gần.
Chỉ có một người lặng lẽ từ cửa sau tiến vào, dọc theo cầu thang lên lầu, cuối cùng đi tới trước mặt Thẩm Tiêu và Kỷ La.
"Chị em tốt, tui ở chỗ này." Kỷ La chạy nhanh hướng về phía hắn ta vẫy tay.
Chờ người nọ đến gần chút, Kỷ La mới thấy rõ ràng, hóa ra không phải là An Thư Lam, mà là anh trai của An Thư Lam là An Vũ.
Hai anh em lớn lên rất giống nhau, khó tránh khỏi sẽ có lúc nhận sai.
Kỷ La ngượng ngùng rụt về tay, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.
Tuy rằng trước kia An Vũ đối cô khá tốt, nhưng cô lại không thể nào thích người đàn ông này, có đôi khi, hắn cho cô cảm giác giống như kia bạn trai cũ Bàng Diệp kia vậy, rất không thoải mái.
"Đừng sợ, anh tới cứu em." An Vũ đặt thiết bị nguy cấp đã được chuẩn bị từ trước xuống đất, khởi động, ánh sáng quái dị này nhất thời phóng ra từ thứ giống như bộ khuếch đại, lao thẳng về phía Thẩm Tiêu.
Một nửa thân thể của Thẩm Tiêu cuốn trôi, một lần nữa lại biến trở về các hạt trôi nổi.
Chỉ còn lại có một nửa cơ thể con người kia đứng thẳng.
Kỷ La cũng ngã theo xuống dưới, mờ mịt chớp chớp mắt, nhìn về phía che An Vũ chắn phía trước.
An Vũ mỉm cười hướng nàng vươn tay: "Lại đây, Kỷ La."
Cô gái ngẩn ngơ giật mình ngồi dưới đất, vài sợi tóc mực rải rác bên cạnh gương mặt mịn màng như son phấn, làm nổi bật cơ bắp băng tuyết, vẻ mặt ngây thơ vô tội tựa như con búp bê tinh xảo nhất Tây Dương trong tủ kính, rõ ràng không hề mị thái, lại có thể khiến trái tim hắn ngứa ngáy vô cùng.
Chả trách không được ngay cả dị hình cũng phải ôm chặt cô không buông.
Một cô gái đẹp như vậy, quá làm cho người ta thương tiếc......!Cũng quá làm cho người ta muốn tự tay hủy diệt.
An Vũ trước kia chỉ đối với Kỷ La mỹ mạo có chút hảo cảm, hiện giờ, này phần hảo cảm này lại bất tri bất giác trong lòng chuyển hóa thành một loại dục vọng càng thêm âm u niệm, làm hắn muốn đem cô gái giống như mèo con này vĩnh viễn trói vào bên người, trở thành sủng vật nuôi nhốt, từ nay về sau không có ai có thể cướp cô đi.
Người cản trở hắn, cả kể là bạn trai cũ cũng được, sinh vật nguy hiểm đến từ địa tâm cũng được, hắn ta đều phải dùng hết tất cả cách để tiêu dịêt.
Kỷ La ngẩng đầu, nhìn Thẩm Tiêu chỉ còn nửa thân người, yên lặng đứng dậy, lạch cạch chạy về hướng An Vũ.
An Vũ nhướng mày cười, "Bé ngoan, về sau em chính là tôi......"
Lạch cạch.
Kỷ La một chân đá đổ thiết bị ánh sáng phóng xạ đặc thù kia.
Cô lại lầy từ cặp lấy ra cây búa nhỏ mà An Thư Lam cất vào, ngồi xổm xuống đối diện gõ gõ xuống trang thiết bị Mỹ có giá trị trăm vạn.
Cuối cùng cũng đập vỡ thứ kỳ lạ này.
Kỷ La nắm cây búa nhỏ vất vả cần cù lao động nửa phút rồi thở ra một hơi, lau mồ hôi.
Nụ cười của An Vũ cứng đờ trên mặt.
Hắn ta cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nâng cằm Kỷ La lên: "Vì sao, em phải đối với anh ta tốt như vậy? Anh ta chẳng qua cũng là một tên quái vật, căn bản không có khả năng hiểu được tình cảm con người."
Mắt Kỷ La lộ ra hung quang*, bắt lấy An Vũ ngón tay, hung ác nghiến răng cắn một cái.
*Hung quang: có nghĩa là quang lộ hay nói nôm na là mắt lóng lánh sáng như thủy tinh.
Ai nói cho anh là cằm con thỏ có thể sờ loạn vào nó.
Cô ấy không phải là những con mèo tùy tiện.
Cô siêu hung dữ.
An Vũ rụt ngón tay chảy máu trở lại, ánh mắt càng thêm âm lãnh, "Em vẫn là không hiểu à, chỉ có anh mới có thể bảo về em, chăm sóc tốt cho em thôi."
Kỷ La quay đầu đi nhìn Thẩm Tiêu.
Làm thế nào ngay cả nửa còn lại cũng biến mất.
An Vũ đem cô xoay trở lại: "Con quái vật kia căn bản là tốt mã ghẻ cùi*, anh ta đã vì em mà làm gì chưa? Khi em bị Bàng Diệp bắt đi, là tôi bảo vệ em, là tôi làm cho người đàn ông vĩnh viễn cũng không có cách nào đến làm phiền em nữa."
(* Tốt mã ghẻ cùi: Tốt đẹp, bóng bẩy bề ngoài, không có thực chất.)
Buổi tối ngày hôm đó, Thẩm Tiêu gọi điện cho An Thư Lam, hỏi thăm Kỷ La đi đâu.
Sau khi An Thư Lam biết rõ, cũng ở nhà oán giận anh trai An Vũ một trận.
An Vũ liền nghĩ ra cách này một hòn đá ném hai chim*.
(*một hòn đá ném hai chim: ẩn dụ cho một hành động để đạt được hai mục tiêu)
Vừa có thể diệt trừ Bàng Diệp, lại vừa có thể giá họa cho khuyển Địa Ngục, thúc đẩy Cung Chi Nhiên bỏ dở quan sát, hạ quyết tâm đem khuyển Địa Ngục bắt giữ trở về.
Kể từ đó, bên cạnh Kỷ La sẽ không còn có đàn ông nào khác.
Lúc này, Kỷ La phản ứng rất nhanh, run rẩy vươn ngón tay đuôi nhỏ ra: "Hung thủ, thì ra giống như bùn!"
An Vũ bứt lên khóe môi, âm âm*cười: "Không sai, là tôi giết Bàng Diệp."
(* Âm âm: có nghĩa là vẻ ngoài tối tăm)
Điện thoại treo trên cổ Kỷ La động bỗng nhiên phát ra nhắc nhở âm: 【 leng keng! Có người gửi cho bạn một chiếc siêu xe, xông lên