Kỷ La nhìn mặt trương cẩm lý phúc *kia trong gương, đối với trang điểm cách mà Tiểu Mạt Mạt trang điểm cho mình,cô cảm thấy rất hài lòng.
* trương cẩm lý phúc: có lẽ là như này ha mọi người Hy tra trên baidu nó ra như này nè, không biết có phải không.
(Ảnh Hy đăng trên Wordpress, tại Hy khăng đăng được trên này)
Cô rất chân thành nắm lấy tay Tiểu Mạt Mạt: "Ngày mai, cô cũng vẽ cho tôi một cái như thế này nha.
"
Tiểu Mạt Mạt: "Đồ thiểu năng trí tuệ......!À không, tôi rất sẵn lòng."
Kỷ La lấy một củ cà rốt từ trong cặp nhỏ ra đặt vào tay Tiểu Mạt Mạt, sau đó cao hứng phấn chấn đeo cặp nhỏ, rồi chạy ra mở cửa phòng.
Người đàn ông vẫn như cũ vẫn đứng ở trước phòng trang điểm.
Vừa rồi sau khi bị nhốt ở ngoài cửa, anh tựa như không có di chuyển nơi này dù chỉ là nửa bước, vẫn luôn canh giữ tại chỗ, chờ cô gái này ra.
Mái tóc đen mịn màng nhẹ nhàng che đi hàng lông mày, đôi mắt đen nhánh như đá đen rũ xuống, lạnh lùng mà tái nhợt,che kín ánh mặt trời trên hành lang, phảng phất như chỉ có một mảnh sương mù tràn ngập nhỏ này, nhiệt độ lạnh đến dị thường.
"Thật tốt quá, anh vẫn ngoan ngoãn ở đây chờ tôi." Kỷ La nhếch miệng cười, hai vòng tròn trên má càng lóa mắt, "Có phải hiện tại tôi trở nên rất đẹp đúng không?"
Tiểu Mạt Mạt đi theo phía sau che miệng lại, tròng mắt trắng lật lên trên, khinh thường mà cười ra tiếng.
Cô đương nhiên là nhìn ra được,vị đại soái ca trước mắt này với khí chất độc nhất vô nhị quan hệ với Kỷ La không bình thường.
Nhưng đàn ông sao, họ cơ bản đều là kiểm soát nhan sắc, cho dù có gặp thứ làm ô nhiễm thị giác đến như vậy,thì họ vẫn có thể khống chế được chính mình không cho đánh một quyền, cũng coi như là không tồi ——
Thẩm Tiêu chăm chú nhìn gương mặt Kỷ La tươi cười, lúc lâu sau, mới chậm rãi gật đầu: "Đẹp."
Trên mặt anh nửa chút cũng không có biểu tình gì, nhưng nghe ngữ khí lại rất nghiêm túc, thậm chí mang theo vài phần cảm giác thâm trầm lẫn nặng nề.Ngay cả khi Tiểu Mạt Mạt được trang điểm tinh tế hơn bên cạnh, ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn vào khuôn mặt đáng sợ giống như búp bê trong bức ảnh Tết của Kỷ La.
Như thể, cái nhỏ thiểu năng trí tuệ này chính là điều duy nhất đáng để anh ta nhìn chằm chằm vào.
Kỷ La mười phần cao hứng, dắt tay Thẩm Tiêu: "Vậy bây giờ chúng ta có thể đi kiếm tiền rồi."
Hai người cùng nhau nắm tay nhảy nhót ( con thỏ trong tưởng tượng) đi đến gian phòng.
Tiểu Mạt Mạt không nói gì gọi Kỷ La lại, chỉ đường: "Phòng Livestream của em ở bên kia."
"Cảm ơn chị."
Kỷ La rất có lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó lôi kéo người đàn ông xoay phương hướng.
Tiểu Mạt Mạt nhìn bóng dáng hai người bọn họ, chậm rãi cầm lấy củ cà rốt mới mẻ trong tay, ánh mắt mê mang cắn một miếng.
Người bình thường, liệu họ vẫn luôn đứng tại chỗ và dán vào cửa phòng, chờ các cô gái trang điểm xong sao?
......!Chó?
*
Kỷ La ngồi xuống trước thiết bị livestream có chút quen thuộc cũng có chút không quen thuộc lắm.
Cô mở ra cameras, lần đầu tiên xuất hiện ở trong màn hình, là một con mắt to đen thui.
【 hù chết ai gia.
】
【 Bá chủ, cô đang làm cái gì vậy? 】
【 Tiểu Kỷ Kỷ xông lên!! 】
Ít ỏi mấy màn làn đạn bình luận bay qua.
Thời đại này chỉ cần là một tiểu hoa đán nhỏ, cho dù nửa mơ không nóng, thì ít nhiều gì cũng có thể có mấy fan trung thành.
Nguyên chủ cũng giống như Tiểu Mạt Mạt, cũng có một cái nick name, gọi là Tiểu Kỷ Kỷ.
Chị Lý nói cái tên này rất hay, có thể khiến khán giả ấn tượng sâu sắc, cũng rất dễ nhớ.
【 mau cho chúng em xem mặt đi a.
】
Màn đạn bình luận thúc giục.
Lúc này Kỷ La mới buông tha quan sát camera nhỏ trong suốt,từ từ chuẩn bị ngồi xuống
"Ui dính......!dính chặt rồi!"
Lông mi giả kém chất lượng mà Tiểu Mạt Mạt gắn cho Kỷ La, rất cứng và dính chặt mặt trên của máy quay.
Kỷ La vừa nhúc nhích liền kéo đến mí mắt, đau đến mức nước mắt cô rơi thẳng xuống, đành phải bẻ má nhỏ nằm sấp trên bàn, bàn tay nhỏ bé vung loạn, không ngừng đánh vỗ vào máy quay.
Hệ thống: "Đừng có lộn xộn, thiết bị này mà bị cô đánh hỏng thì cô bồi thường không nổi đâu."
Kỷ La: A A A.
Hệ thống thậm chí còn quan tâm đến máy quay hơn cả cô.
Hệ thống biểu thị rằng nó chỉ quan tâm nhất chính là tiến độ nhiệm vụ, nếu ký chủ bị bắt bồi thường tiền, vậy cần phải làm việc ngày đêm để đền bù, vậy làm sao có thể công lược nhân vật phản diện trong vòng ba mươi ngày được.
Bỗng nhiên, Kỷ La cảm giác có một đôi bàn tay to an toàn đáng tin cậy ôm cô ở phía sau, đem thân thể nhỏ bé của cô