Thông tin truyện Con Thỏ Nhỏ, Hôm Nay Ngươi Còn Chưa Bị Ăn Sao?

Con Thỏ Nhỏ, Hôm Nay Ngươi Còn Chưa Bị Ăn Sao?

Tác giả:

Thể loại:

Đam Mỹ

Lượt xem:

95

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 7/10 từ 18445 lượt

REVIEW TRUYỆN CON THỎ NHỎ

Tác giả: Khúc A Di A
Thể loại: Đam mỹ, huyền huyễn, rồng đại nhân x tiểu bạch thỏ, ngọt văn, cổ đại, tiểu ngược, HE.
Độ dài: 20 chương
Tình trạng: Hoàn edit

__

“Ta là một con thỏ nhỏ, ta thích một chú rồng hư.”

A Quỳnh là một chú thỏ trắng, cũng là con thỏ có linh trí duy nhất trong cả bầy thỏ. Vì thế, nó may mắn là con thỏ sống lâu nhất, cũng gánh luôn cả trọng trách chăm sóc đám anh em thỏ trong nhà.

Nhưng mà cuộc sống thật sự quá vất vả, quá đáng sợ. Đàn thỏ A Quỳnh ban đầu vốn có hơn một trăm con, nhưng sau cùng, “không bị diều hâu ăn thì bị rắn độc cắn, càng không có tiền đồ, còn có thể bị anh em ruột thịt giẫm chết, cuối cùng những con thỏ có thể sống sót, cưới vợ sinh con, đem gia tộc thỏ trắng của ta ngày càng phát triển lại chẳng được vài con.”

A Quỳnh luôn muốn kéo dài sinh mệnh cho đám anh em trong nhà, cũng muốn mấy con thỏ cùng đàn được bảo vệ chu toàn, thế nên nó không ngại đường xá xa xôi, đi đến Thương Long Lĩnh - nơi có long châu, định bụng sẽ lấy long châu cho đám nhỏ ăn, để chúng cũng có linh trí như mình, không sợ bị ai bắt nạt nữa.

Người ta nói, ở Thương Long Lĩnh có một con rồng.

Khi con thỏ nhỏ A Quỳnh tìm đến cửa động, lại chẳng thấy con rồng nào. Bởi vì con rồng đó ngủ quá lâu quá sâu, ngủ đến mức cả người nó như thể đã “hóa thạch”, cỏ rêu mọc đầy.

Con thỏ nhỏ đói bụng không tiền đồ, liền vặt cỏ trên “tảng đá rồng” mà ăn ngon lành. Nó cứ ăn cứ ăn, cho đến khi nó gặm đến đám cỏ mọc trên lông mi của con rồng, thì “con rồng hư” nọ tỉnh giấc.

“Tiếp theo một trận cuồng phong quét bay lên trời. Thời khắc ta lộn vèo trên không trung, ta bị một đôi tay ấm áp đón lấy.”

“Chuột con nơi nào, dám gặm mặt lão tử? Biết lão tử là ai không?”

Ta là một thỏ tinh thiếu kiến thức, ở đâu gặp được yêu quái có khí chất như vậy, lúc này sợ đến níu một tay y, khóc ầm lên.

“Em… Em hổng phải con chuột, em cũng không gặm mặt ngài!”

Khi thỏ nhỏ A Quỳnh gặp Mặc Chiêu đại nhân, Mặc Chiêu đại nhân đã là Mặc Chiêu đại nhân rồi. Một con rồng khí thế không sợ trời không sợ đất.

Nhưng khi đó nó cũng mới chỉ là một con thỏ tinh, thậm chí còn không thể hóa hình, cũng không có tên gọi.

Mặc Chiêu đại nhân nói: “Thỏ trắng cô đơn, Đông Tây bôn cố…”

“Thế này đi, về sau gọi ngươi là A Quỳnh.”

Thỏ trắng rất thích cái tên A Quỳnh, cảm thấy nó rất đẹp, rất hay. Mãi đến sau này, khi có thể đọc sách rồi thì nó mới biết, chữ “Quỳnh” này có nghĩa là côi cút, không nơi nương tựa. Ngay từ lúc đầu, dường như Mặc Chiêu đại nhân đã nhìn ra được, cuộc đời của con thỏ nhỏ này sẽ rất đau khổ.

Nhưng đó là chuyện của sau này, còn hiện tại, xem ra cuộc sống của A Quỳnh rất vui vẻ. Tất nhiên là vui vẻ với Mặc Chiêu đại nhân.

A Quỳnh ở lại Thương Long Lĩnh bầu bạn với rồng hư Mặc Chiêu, ngày ngày trò chuyện tán nhảm, sau đó chạy vào thôn dân mua rượu cho y. Nhưng A Quỳnh vui chơi cũng không quên nhiệm vụ. Mục đích tới Thương Long Lĩnh của nó là tìm cách bảo vệ đám anh em thỏ của mình. Vậy là, sau khi được sự đồng ý của Mặc Chiêu đại nhân, A Quỳnh khăn gói trở về quê nhà.

“Chờ ngày mai ta về nhà đưa sấp nhỏ đến đây, ở trong hang rồng này sinh sống, cùng Mặc Chiêu đại nhân ở bên cạnh nhau, gắn bó lâu dài.”

Thỏ trắng A Quỳnh, không biết từ khi nào đã thích Mặc Chiêu đại nhân rồi.

Hẳn là rất thích, nên mới trân trọng từng giây phút bên cạnh y tới vậy.

Hẳn là rất thích, nên khi được Mặc Chiêu đại nhân bảo đi mời giúp y một người bạn cũ, “người bạn” kia lại nói giữa họ từng có một đoạn tình cảm, A Quỳnh mới đau lòng đến vậy.

“Ta là một con thỏ nhỏ, ta thích một chú rồng hư.”

“Qủa nhiên, ta vô cùng yêu thích Mặc Chiêu đại nhân.”

“Con thỏ nhỏ” là một truyện rất đáng yêu. Mình quyết định đọc vì thấy thể loại thú x thú này khá thú vị. Mình đến với tác phẩm này với tâm thế giải trí là chính, vì từ cái tên tới cách giới thiệu, tất cả đều dễ thương đến thế kia mà. Ai ngờ, mình lại nhầm to. “Con thỏ nhỏ” đúng là một câu chuyện nhẹ nhàng đấy, đáng yêu đấy, nhưng không chỉ đơn giản như thế. Đây là một câu truyện có thể khiến bạn lúc trước mỉm cười, lúc sau rơi nước mắt.

A Quỳnh có linh trí. Nhưng như Mặc Chiêu nói, nó là một con thỏ “tự cho mình thông minh”. A Quỳnh tốt bụng, muốn kéo dài sinh mạng cho đồng loại của mình, nhưng nó không thể làm tất cả chu toàn như mong muốn. Bởi vì một khi có linh trí, đồng nghĩa với việc sẽ có lòng tham. A Quỳnh không có, nhưng những con thỏ khác có.

Mẹ của A Quỳnh là một con thỏ bình thường, lẽ ra đã sớm chết, nhưng vì A Quỳnh cố chấp cho bà uống máu mình nên bà không thể chết được. Thế nhưng cuối cùng, khi không còn cách nào nữa, A Quỳnh mới nghĩ đến một cách: mượn long châu của Mặc Chiêu đại nhân.

Khi đó, Mặc Chiêu đang bế quan. Hành động lén lút của A Quỳnh lọt vào mắt y, lại khiến y phải thốt lên: “Bản tôn cho rằng, em và những yêu quái kia… không giống.”

Một viên long châu, lại có thể khiến cho A Quỳnh thấy rõ sự đời. Thấy rõ rằng, có rất nhiều chuyện không như nó nghĩ. Mẹ nó vốn không muốn sống, mà các anh em nó từng yêu quý, lại có thể thẳng tay giết nhau để chiếm đoạt long châu, trở thành yêu quái.

A Quỳnh nhìn thấy, anh em của nó lần này không phải chết vì bị rắn cắn, cũng không phải bị con người bắt đi, mà là chém giết lẫn nhau.

Rồi đến cuối cùng, ngay cả A Quỳnh, cũng bị đám đạo sĩ kia giết chết.

Ước nguyện cuối cùng của A Quỳnh vào thời khắc sinh tử ấy, chính là được trở về bên rồng hư của mình.

“Đem ta… chôn dưới… chân núi Thương Long lĩnh.”

Thân dài không đủ hai tấc, chỉ cần một cái huyệt nhỏ bé là được.

Từ đó…

Đôi mắt bình yên phẳng lặng, ngẩng đầu có thể thấy ánh trăng.”

...

“Kỳ thực ta vẫn luôn không muốn làm yêu quái. Làm yêu quái sẽ có tim, có tim sẽ yêu, nếu yêu sẽ đau… Ta không chịu nổi đau đớn.”

“Ta gọi A Quỳnh, là một con thỏ tinh tươi mới màu mỡ dưới chân núi Thương Long lĩnh. Hàng xóm ta là một con tóc bạc, mắt xanh, tuấn mỹ Rồng đại nhân.”

“A Quỳnh là tên bản tôn ban cho em, chỉ cần bản tôn gọi em, dù là nước sôi lửa bỏng, vạn kiếp bất phục em cũng phải lập tức chạy đến bên người ta. Nghe hiểu?”

Y thoạt trông rất hung hãn, nhưng ta có thể cảm giác được y vô cùng cần ta.”

...

Thực sự lúc đọc đến đoạn A Quỳnh “chết” đi, mình thương lắm, còn rơm rớm nước mắt, thiếu điều khóc tu tu lên thôi. Nhưng may mắn, cuối cùng A Quỳnh được Mặc Chiêu mang về. Dường như nó đã mất hết kí ức về quãng thời gian đau thương kia. Nó lại là một con thỏ nhỏ đơn thuần, không đau không hận.

Bên cạnh thỏ nhỏ A Quỳnh, mình cũng rất thích Mặc Chiêu đại nhân. Y đối với cái gì cũng nhàn nhạt hờ hững, nhưng lại vì A Quỳnh mà truyền long tức lên nó, tránh cho nó bị các con thú khác bắt nạt. Y có vẻ như không quan tâm, nhưng kì thực lại rất để ý A Quỳnh. Mình nghĩ rằng từ lâu Mặc Chiêu đã nhìn ra, ước vọng bảo vệ đám thỏ kia của A Quỳnh thật là hoang đường. Thế nhưng y không nói gì cả. Có lẽ, y sợ A Quỳnh đau lòng.

Mặc Chiêu đặt tên cho con thỏ nhỏ của y là “A Quỳnh”. Chữ “Quỳnh” này nghĩa là côi cút, không nơi nương tựa.

Nhưng không sao cả, vì sau này, bên cạnh A Quỳnh sẽ luôn có y. Y chính là nhà của A Quỳnh.

“Quét tước động phủ.”

“Dạ vâng.”

“Lau vảy rồng.”

“Dạ được luôn, cái này em rành lắm.”

“Sưởi ấm đệm thịt.”

“Dạ?” Ta nghe không hiểu.

“Làm sao? Em dám từ chối?” Mắt y híp lại, chỉ cần ta lắc đầu một phát thôi, chốc sau liền có món thỏ kho Tàu.

“Đương nhiên, em nguyện ý.” Đại khái làm ấm giường cũng chẳng khác là bao, rất đơn giản.
Ta đồng ý rồi y vẫn bất mãn, bĩu môi nói: “Hửm, dù thế nào lão tử vẫn thiệt thòi.”

Biểu cảm dịu dàng tan đi chính là sự ác liệt, y gằn giọng bổ sung thêm: “Sinh trứng rồng cho ta.”


Bình luận truyện