Lột vỏ ra xem, vô số viên bắp tròn trịa mọng nước xuất hiện, sắp thành từng hàng óng ả, tôi dùng đôi đũa dài kẹp chúng vào vỉ hấp cho nguội bớt, hương bắp thơm lừng cả gian bếp.
Hôm nay là ngày nghỉ, tôi đặt hộp sữa lên bàn, mấy trái bắp đã hạ bớt nhiệt độ.
Tôi bẻ đôi một trái vừa ăn vừa trả lời tin nhắn riêng của một bà mẹ, hỏi buổi xế hôm qua ở trường là gì, tại sao con cô ấy đói như không có miếng gì vào bụng vậy.
Tôi soạn tin giải thích một hồi, mà đầu bên kia vẫn dặn dò rằng, con cô ấy ăn nhiều, rất dễ đói bụng, tới bữa xế thì nhớ đưa thêm mấy cái bánh quy cho đứa nhỏ.
Tôi cũng xấu hổ không dám nói con cô ấy đã béo lắm rồi, cần hạn chế đồ ngọt một chút, đáp lại: "Dạ, dạ được."
Chín giờ sáng, tôi cưỡi xe chạy về căn nhà ở phía Đông.
Cuộc chạm trán bất ngờ với Cam Linh tuần trước đã phá hỏng kế hoạch của tôi.
Tôi gặp được Trịnh Ninh Ninh ở nghĩa trang, nhưng không tìm được mộ bà nội cô bé, nhưng thật ra tôi cũng không biết tên bà nội cô bé là gì, bởi thế nên định đến gian nhà cũ kia để tìm hiểu.
Ngày đó dứt lời với Cam Linh xong, tôi nhìn chằm chằm đám bắp thật lâu, vô số suy đoán lật qua lật lại trong đầu, sau đó lại gạt đổ tất cả.
Tôi thật sự muốn ném mớ bắp ra khỏi cửa sổ, hệt như bắn đạn ngô như trong trò "Trồng cây bắn zombie" (1), tiêu diệt loài quỷ quái tên là Cam Linh.
Nhưng sau đó tôi đóng cửa sổ lại, quăng chúng vào nồi, không làm trò ngốc nghếch vứt đồ đạc từ trên cao xuống.
Nhà bà nội Trịnh Ninh Ninh nằm ở tận đằng đông, chỗ con đường lát bê tông không thể với tới.
Ở giữa cánh đồng có một căn nhà gạch đỏ liêu xiêu đứng lẻ loi, trên cái cổng sắt còn treo câu đối không biết có từ bao nhiêu năm trước.
Hai bên con đường trước mắt là đồng ruộng, được dẫn nước tưới tiêu về, róc rách chảy lan tràn tưới ướt cả một khu ruộng.
Tôi cưỡi xe băng qua con đường như diễn viên nhào lộn trên dây xiếc, lách sang phải, rồi nghiêng ngả lạng sang trái mấy đoạn mới tới được cánh cổng sắt kia.
Khe hở dưới cổng cao khoảng ba cục gạch chồng lên, cũng đủ để thấy được giày và ống quần người bên trong.
Tôi ngồi xổm xuống ngó vào bên trong, hình như bên trong đã được dọn dẹp, mặt đất trong sân khô ráo và sạch sẽ.
Tôi đang dẩu mông nhòm vào bên trong, một bác nông dân đi ngang qua bỗng quát lớn: "Làm gì vậy!"
Tôi nói tôi đến thăm bà nội Trịnh Ninh Ninh.
Người đối diện vẫn lớn tiếng: "Cô là ai?"
Tôi không biết làm sao giải thích được chuyện một cô giáo mầm non chẳng có quan hệ máu mủ ruột rà gì tự nhiên chạy đến thăm hỏi bà nội Trịnh Ninh Ninh.
Nghĩ nghĩ một lúc, tôi không biết nói cái gì mới tốt, có đôi khi câu chuyện thật sự rất lằng nhằng phức tạp, giải thích ra thì sẽ rất dài dòng, nên tôi không nói ra.
Ở góc độ của tôi thì chẳng có nổi lý do tới đây điều tra cái gì, tìm hiểu rằng có ai đã tới đây không, ai đã mai táng bà cụ vậy.
Tôi ngậm miệng lại, quyết định vòng trở về, không ngờ gặp thêm một người khác bước tới từ đằng xa, cô ấy vừa thấy tôi là đã chủ động chen vào: "A, là cô sao, cô lại tới rồi à?"
"Dạ."
"Bà cụ đi rồi, cô chưa biết sao, đi rồi.
Tháng trước con dâu đã về nhà, mua quan tài táng đi rồi."
Cô ấy dùng tiếng địa phương, ngụ ý rằng con dâu bà cụ đã mua quan tài lo hậu sự cho bà ấy.
Tôi hỏi: "Tháng trước con dâu bà ấy về rồi ạ?"
"Ừ, về đây mà chẳng lấy gì cả, mượn xẻng nhà tôi phá khóa ra, thấy bà cụ đã đi.
Không rõ sao con nhỏ biết nữa, chao ôi."
Lúc đầu người nông dân còn lại nghe chuyện có vẻ vẫn còn ù ù cạc cạc, không biết tôi là ai, sau khi người thứ hai bắt chuyện với tôi thì bác ta không còn cảnh giác nữa, chủ động tiếp lời: "Tội nghiệp bà già, con trai thì bất hiếu, con dâu trốn mất, còn lôi theo đứa nhỏ, mà đứa nhỏ cũng chết rồi, bây giờ còn lại mình bà ấy, cũng đi rồi."
"Vậy bây giờ căn nhà này thuộc về ai thế?"
"Về ai à..." Hình như câu hỏi cắc cớ này hơi làm khó hai người kia, nhưng một người trong đó có vẻ biết nhiều chuyện ngồi lê đôi mách, đưa ra lời giải cho tôi: "Đây vốn là nhà mướn, nên chắc là chủ nhà lấy lại rồi."
Sau đó họ lần lượt kể cho tôi mấy câu chuyện thường ngày của bà cụ.
Sau khi người đã chết đi thì toàn là lời hay, nào là thành thật, rồi cần cù chăm chỉ, tội nghiệp này nọ.
Sau đó bác nông dân đầu tiên nói chuyện với tôi mở cái đài đeo hông ra, lời kể chuyện "Ma thổi đèn" (2) vang vọng lên cả hai đầu bờ ruộng, và tôi vội vã rời đi.
Tôi dạo một vòng quanh mấy trường cấp hai ở huyện Năng, so với Cam Linh thì tôi càng giống như mật thám nằm vùng theo dõi đám nhỏ hơn.
Khi tới nơi tôi mới nhớ ra rằng hôm nay là ngày nghỉ, chẳng có ai ở mấy chỗ này trừ nhóm học sinh nội trú, nên vòng trở về.
Lượng điện trong xe tụt xuống mức màu đỏ, tôi dùng chân lấy đà, cuối cùng cũng về đến chỗ nạp điện.
Chạy qua lại công cốc cả buổi sáng, tôi còn mệt hơn cái xe nữa, ngồi trong bóng râm nghỉ một lát, ánh mặt trời chui qua kẽ nứt hình mạng nhện trên cái kiếng chắn gió chảy vào lòng bàn tay tôi, giống như làn nước suối sóng sánh màu vàng óng.
Tôi mất cả buổi sáng theo đuổi dấu vết của vong ling đến tận chỗ phế tích mà chẳng kiếm được gì cả, chỉ có được một manh mối là Cam Linh đã dùng xẻng phá cửa, lo chuyện chôn cất cho bà cụ, rồi lấy di ảnh của Trịnh Ninh Ninh đi, lặng lẽ dọn ra mảnh đất hoang.
Buổi chiều tôi đến chỗ hoang vắng kia, thấy căn nhà đất đổ nát có vẻ còn thấp bé hơn trước, gần như gắn liền vào mặt đất.
Có một trận mưa vào hôm thứ tư, nửa bên căn nhà sụp trải dài như thỏi sô cô la dần tan chảy xuống đất, nửa còn lại vẫn còn đứng im lặng cúi đầu, mái hiên thủng lỗ chỗ bị gió tạt qua, xà nhà thì khô quắt giống khúc củi dễ dàng bị đốt trụi chỉ với một ngọn lửa nhỏ, còn mái ngói thì tan hoang như con cá bị đánh vẩy hết phân nửa.
Có lẽ là Cam Linh vẫn chưa về nhà, hẳn là đang rình mò chụp lén mấy người đàn ông xa lạ, hay là đi dò hỏi thông tin ở mấy chỗ khác tiềm năng hơn.
Tôi dừng xe bên ngoài, mở cái khóa chỉ có tác dụng trưng bày ra, kiểm tra thử khu bếp còn dùng được không.
Mớ cỏ lần trước Cam Linh xén đi giờ đã khô, có thể dùng để đốt được, rồi tôi đi nhặt thêm vài nhánh cây và khúc gỗ khô về.
Tôi đặt di ảnh Trịnh Ninh Ninh lên tủ, nhóm lửa đun nước, đặt lớp cây liễu đã bỏ đi lớp vỏ lót vào đáy nồi làm cái vỉ hấp tạm thời, thả mấy trái bắp đã luộc chín vào hâm nóng bằng lửa nhỏ, rồi để thêm ba cái bánh bao mua trên đường vào nồi cùng với bao nhựa.
Mấy món này đều đã được nấu chín, ngọn lửa nhỏ cháy vang tí tách, tôi đậy nắp nồi, đóng cửa bếp, khi lửa tắt thì vẫn còn tro nóng giữ nhiệt cho thức ăn.
Sáng hôm sau Cam Linh gõ cửa nhà tôi, vừa mở cửa ra, Cam Linh đã hỏi dồn như tát nước vào mặt: "Cô là cô Tấm quả thị (3) à?"
Tôi đáp lại: "Cô thấy rồi à, đi vào đi."
Thái độ tôi đã thay đổi, vẻ mặt êm dịu lại.
Trước đây tôi vất vả kiệt lực chống đỡ đòn đánh của cô ta, bây giờ thì cứ như đã được kẻ cao tay chỉ điểm, bắt đầu chủ động phá đi chiêu thức của cô ta.
Cam Linh vẫn không chút nao núng, ánh mắt kênh kiệu, lời nói thì lạnh nhạt, bước vào nhà tôi.
Tôi chợt tích cực lên: "Cô uống nước không?"
Lúc này Cam Linh mới thấy có gì đó không đúng, nắm lấy cái áo thun ghìm tôi đứng yên tại chỗ, quét mắt tới lui một lúc, rồi còn cảnh giác đẩy ra cửa nhà vệ sinh, phòng ngủ, xác nhận kỹ sẽ không có kẻ lạ mặt đang ẩn nấp đột nhiên nhảy ra.
Tôi giống như cái va li nặng nề bị xách đi khắp cả nhà, mãi cho đến Cam Linh dò xét xong xuôi.
Cổ áo thun hình tròn rộng thùng thình bị lôi kéo thành hình chữ V, có thể tụt khỏi vai tôi bất kì lúc nào, tôi cứ phải chỉnh lại nó liên tục.
Hai bên nhìn nhau đầy nghiêm túc, tôi không biết phải nói gì nữa.
Cam Linh căn vặn: "Tại sao lại đưa đồ ăn cho tôi?"
"Cô cho tôi bắp đúng không? Tôi đáp lễ đó, không thể lấy không của người khác được."
"Có chuyện gì thì nói thẳng luôn đi." Cam Linh ra đòn đánh trực diện, công phu mèo quào của tôi không đủ sức cân nổi áp lực này, đành cứng nhắc bộc lộ suy nghĩ trong lòng: "Cô có đi tìm...!mấy đứa nhỏ kia không?"
"Không có."
Tôi thở phào một hơi, Cam Linh vẫn chưa điên rồ tới mức độ này.
Tính tình tôi y như tên của tôi vậy, công chính và bình thản.
Cam Linh muốn phá cửa sổ của tôi, hỏi về chuyện tên sát nhân, tôi không chịu nói cho cô ta; nhưng nếu cô ta muốn đốt nhà tôi, đi ức hiếp tra hỏi mấy đứa nhỏ vô tội kia, thế thì tôi không đời nào bỏ qua vụ cô ta phá cửa sổ nhà tôi nữa.
(4)
Nghe Cam Linh nói thế, tôi lấy thuốc nhỏ mắt ra, ngồi khép chân trên sa lông, chuẩn bị tinh thần sẽ phải ngồi thật lâu: "Vậy cho tôi xem hình chụp đi."
Tôi bắt đầu quá trình mò kim đáy biển, còn Cam Linh đã đi giăng lưới ở chỗ khác.
Cô ta không từ chối, đưa cái điện thoại qua, tôi nhỏ thuốc vào mắt xong, xoành xoạch lật qua mấy tấm ảnh, không hề chớp mắt.
Cam Linh sợ tôi lướt quá nhanh, thường đè lại cái điện thoại dừng lại để kiểm tra, nhưng thái độ tôi vẫn là nghiêm túc tỉ mỉ, đôi mắt đỏ cả lên.
Cam Linh cũng thấy điều này, sau mấy lần như vậy thì không quấy rầy tôi nữa.
Ban đầu tôi còn đếm số kỹ càng, đủ hai trăm tấm thì sẽ sổ cái gạch trên quyển sổ, bảo Cam Linh tự suy nghĩ nên nói thông tin về cô ta cho tôi như thế nào.
Nhưng dần về sau thì tôi xem ảnh đến chóng mặt, quên chuyện đếm này đi mất, nét chữ vẽ loạn xạ thành rừng trên sổ.
Tôi đã nhỏ thuốc mắt ba lần, cảnh vật xung quanh nhòa đi, đành dựa vào sa lông, nắm cái điện thoại xoa điểm giữa đôi lông mày.
Cam Linh đã biết rõ rồi còn hỏi: "Vẫn không tìm được à?"
"Không, mà hết pin rồi, để tôi sạc một lát."
Tôi cầm điện thoại bước về phòng ngủ, vụng về lẩm nhẩm tên loại cáp sạc nào, nhưng giây phút lọt được vào phòng rồi, tôi lập tức khóa trái cửa, kiểm tra mấy số đuôi điện thoại trong lịch sử cuộc gọi, không có ai quen mắt cả! Tôi mở thêm bản đồ (5) tìm lịch sử tra cứu của cô ta, Cam Linh đã ý thức được tôi đang làm gì, tôi đang dựa vào cửa mà xâm phạm vào không gian riêng tư của cô ta, nhìn trộm bí mật cô ta từ chối bật mí, trả thù việc cô ta xem bộ sưu tập ảnh của tôi.
Rầm — cửa phòng ngủ làm sao dày giống cửa chính được, cô ta chỉ đập một phát là cả bộ xương của tôi đã run lên bần bật.
Lịch sử tìm kiếm trên bản đồ rất ít, chỉ có tên mấy cửa hàng, có thể là vì đây là cái điện thoại mới.
Tôi gấp rút thoát ra, tiếp tục tựa vào cửa, chịu mấy cú đá của Cam Linh qua cánh cửa.
Tôi chắc như đinh đóng cột rằng nếu Cam Linh mà chộp lấy con dao phay ở phòng bếp rồi chém nát cái cửa xông vào, thì nhất định là ba hồn bảy phách tôi sẽ lên mây ở luôn, mất hết cả động lực chiến đấu.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần quỳ xuống bất kì giây phút nào rồi, nhưng mà tôi muốn có được thông tin tôi cần.
Bộ sưu tập ảnh thì sao, bộ sưu tập ảnh chỉ toàn là những người bị tình nghi mà Cam Linh muốn tôi xem, cả ngày tôi đã thấy vô kể đàn ông huyện Năng, giống trong một đêm tham gia tới mấy trăm cuộc xem mắt bạn trai tiềm năng như phim "Phi Thành Vật Nhiễu" (6), nên lập tức rút lui, do dự một chút rồi vẫn mở WeChat ra.
Màn hình WeChat có rất nhiều nhóm để chế độ cấm làm phiền, rất nhiều chỗ có dấu tag tất cả mọi người hơi đỏ lên.
Tên người trong cuộc trò chuyện ghim trên cùng là một chuỗi ký tự mặc định từ hệ thống, rõ rành rành là vẫn chưa được đổi tên, tin nhắn gần nhất chỉ là một dòng chữ: "Này."
Tôi nhấn vào, hết thảy bên trong đều là lịch sử cuộc gọi hay tin nhắn thoại, từ "Này" lẻ loi kia là do Cam Linh gửi đi, thời gian là vào tháng tư...!Tôi còn chưa nhìn kĩ thì bất chợt Cam Linh gào lên to tướng: "Khương Tiểu Hồi —"
Ngón tay tôi run lên, cái điện thoại như biến thành con cá chạch trượt ra ngoài, tôi sợ nó rớt bể ra, chụp hụp vài lượt, cuối cùng thành công lấy khuỷu tay kẹp chặt nó lại.
Cam Linh không đập cửa nữa, chỉ là gọi to: "Cô muốn biết cái gì thì để tôi nói cho cô! Đừng có nhìn nữa!"
"Thật hả?" Tôi vẫn muốn tiếp tục nhìn, nhưng tiếc thay là màn hình điện thoại đã tắt.
"Cô mà không ra nữa là tôi giết cô đó." Cuối cùng thì Cam Linh cũng dùng chiêu uy hiếp tôi.
"Vậy cô tới giết tôi đi." Cách nhau qua lớp cửa mỏng, không biết tôi lấy đâu ra lá gan khiêu khích Cam Linh nữa.
Cam Linh khó thở: "Tại sao cô —"
Như thể họng cô ta đã bị nghẹn lại, im lặng thật lâu, ngón tay đặt trên cửa, phát ra âm thanh rất khẽ.
"Cô quan tâm nhiều chuyện như vậy làm gì hả Khương Tiểu Hồi? Cô chỉ là giáo viên mầm non thôi, cô có ngăn được mấy việc trời muốn đổ mưa, hung thủ muốn giết người không? Nói là cô có thể đi, vậy mà cô không cản được tên đó ra tay, thế hà cớ gì lúc tôi muốn giết người thì cô nghĩ rằng cô có thể