Tôi không ra ngoài đâu.
Cam Linh cực kỳ bình tĩnh trước việc mình điên rồi, nói xong thì ngước mắt ra ngoài cửa sổ, thản nhiên đẩy ra tôi đi đóng cửa lại, cứ như chẳng phải người ngoài tí nào.
Hàn huyên với nhau thật lâu, nhìn đống ảnh cũng thật lâu, bầu trời đã thả tấm rèm màu xanh đen xuống, tiếng gió lùa xôn xao qua những kẽ lá.
Tôi đóng cửa sổ lại, nhìn thoáng qua dự báo thời tiết rồi lấy cái dù trong tủ ra, nó cứng chắc như cây gậy bóng chày ngắn.
Tôi bung cây dù trong phòng khách, màn đêm lập tức tràn vào nhà.
Cam Linh đỡ cán dù, hạ nó xuống, rồi chỉ vào hình vẽ trang trí trên đó.
Môi cô ta trề ra, nở nụ cười ác ý "khỏi cần nói gì nữa ha".
Trên dù có hai con mắt đỏ thật lớn, còn có đôi tai dài như tua rua nữa.
Cô ta săm soi cái dù từ đầu tới đuôi, tôi đoán chắc cô ta sắp chê cười sở thích của tôi, ra đòn phủ đầu trước: "Tôi con nít vậy đó, rồi sao nào?"
Quả nhiên đối phương hơi ngẩn ra, uyển chuyển thu lại lời muốn nói, môi mím lại, lắc đầu như tự giễu.
Rồi cô ta giơ thẳng cái dù lên đỉnh đầu mình, chẳng thèm để bụng quan niệm cho rằng "bung dù trong phòng là xui rủi", mà tôi cũng không quan tâm chuyện này.
Cam Linh chỉnh trang lại một chút, dường như đôi tai thỏ phối với cô ta trông nặng nề hơn, có thể do mái tóc hoa râm làm cô ta trông lớn tuổi hơn thực tế.
Cam Linh nắm cán dù mà như đang cầm thanh kiếm, sát khí quẩn quanh.
Tôi chợt nghĩ đến cái căn nhà đất xiêu vẹo trước gió kia, lỡ đâu nửa bên còn lại sụp mất trong đêm mưa này rồi chôn vùi cô ta thì sao?
"Căn nhà kia của cô..."
"Không sao." Cam Linh ngừng lại trước ngưỡng cửa, lấy tay trái lục lọi các túi trên người một lượt, lôi ra cái bao ni lông trong túi áo hoodie và ném lên sa lông, sau đó mới chịu rời đi.
Cái bao ni lông đó bị ép nhăn nhúm cả lên, thoạt trông như mớ gia vị cũ mốc từ năm nào, nhưng bên trong rất sạch sẽ, đựng một đôi vớ mới.
Đưa vớ cho tôi làm gì vậy cà? Không lẽ là bồi thường cho đôi vớ bị dẫm dơ lúc trước của tôi sao? Lúc đó tôi chỉ là giận quá mất khôn mà thôi, thật ra giặt lại là được rồi, không cần thiết phải gắt gỏng như thế.
Mở ra bao bì, bỏ đi cái móc cong bằng nhựa, tôi biết tỏng Cam Linh nào có suy nghĩ bình thường gì đâu.
Là một đôi vớ con nít có hình con thỏ ở gót chân, phần trên mắt cá chân là đường ren hoa màu hồng nhạt.
Tức anh ách thật chứ.
Tôi ném nó sang một bên, ngẫm nghĩ một hồi vẫn là nhắm mắt làm ngơ nhặt về xếp lại, Cam Linh không chỉ có khuôn mặt và lời nói xấu xa, mà hành động cũng thấy ghét nữa! Tặng đồ mà cũng có thể chọc người khác nổi khùng luôn chứ, tôi đang bực bội, bỗng nhận ra tính mình dạo này thường cáu bẳn vì mấy việc cỏn con như vầy thì có lẽ là sắp tới kì đèn đỏ rồi, thế là tôi phóng vào nhà vệ sinh nhanh như chớp.
Từ lúc gặp phải Cam Linh đến giờ, cuộc sống tôi cứ loạn cào cào cả lên, kinh nguyệt cũng không đều, tháng trước nó trốn đi không đến thăm nhà, tháng này lại ập tới bất ngờ thế này, tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nữa mà!
Hôm sau tôi đau đến giống như con cá sống bị xẻ làm đôi, chỉ có thể quẫy cái đuôi theo phản xạ.
Tôi cuộn người thành cục, uống ibuprofen (1) xong thì dần thiếp đi.
Đêm qua tôi không đóng cửa sổ, trời đổ mưa làm khí lạnh sà vào nhà.
Tôi nửa tỉnh nửa mê như con sâu ngọ nguậy bò xuống giường đóng cửa sổ, vừa vặn có tiếng gõ cửa vang lên.
Còn ai trồng khoai đất này ngoài Cam Linh, tính Cam Linh nóng nảy, nếu đợi một lúc mà cửa vẫn chưa mở thì cô ta sẽ đập mạnh y như tới xét nhà.
Tôi lết sang, nhưng bất ngờ thay, cô ta dừng gõ lại.
Tôi mở cửa ra, cô ta đưa tôi cái bao ni lông màu xanh lá, bên trong là cây dù của tôi.
Trên người cô ta vẫn là bộ hoodie đen và quần jean, mũi giày hơi lấm lem bùn đất.
Tôi nghiêng người tránh ra, Cam Linh tiến vào, cởi giày trước thảm trải sàn.
Đột nhiên cô ta trở nên khách khí như vậy, tôi cố nén cơn mệt mỏi, lên tiếng mời: "Không sao đâu, cô cứ vào đi." Nhìn thấy cuối cùng cô ta cũng biết lịch sự là gì, tôi mò mẫm trong tủ giày lấy cho cô ta đôi dép dùng một lần màu trắng hay thấy trong khách sạn.
Cam Linh vào phòng, trước tiên là sạc pin cho điện thoại, nhưng trái với dự đoán là cô ta không mở tivi lên.
Tôi ngồi còng queo trên ghế, đắp cái khăn trên cổ sợ bị lọt gió.
Còn Cam Linh hệt như chủ nhân căn nhà nhìn quanh quất rồi tự đi đóng cửa sổ, rút cái khăn trên cổ tôi ra, thoáng chốc tôi cảm thấy ớn lạnh cả người.
Cái bụng tôi đau quặn lên, mồ hôi thi nhau túa ra, tôi ngả đầu vào lưng ghế, tiếp tục tư thế nhìn tivi.
Cam Linh vẫn cứ không chịu bật nó lên, đẩy cái bàn trà ra, túm chặt mắt cá chân tôi.
"Hôm nay nhìn ít ảnh hơn đi..." Tôi yếu ớt đưa ra lời đề nghị, mong rằng Cam Linh đừng có nổi điên đánh tôi.
Cô ta vẫn chưa nói câu nào, đầu tôi đang choáng váng quay cuồng, không rảnh để ý Cam Linh đang làm gì trong nhà mình.
Thật tình thì nếu cô ta có lục lọi cuỗm đi sổ tiết kiệm của tôi, thì chắc là tôi cũng không biết.
Có điều cô ta mà mở sổ ra thì cũng chẳng thấy con số nhiều nhặn gì cho cam, lương tôi chỉ ba cọc ba đồng, và đã cố chi tiêu tằn tiện hết mức.
Nếu cô ta mở tủ quần áo tôi ra sẽ thấy nguyên cả hội nghị đàn thỏ (2), hoặc nếu vào phòng bếp sẽ có cái nồi cơm điện hình thỏ, rồi phòng vệ sinh cũng có cái khăn lông con thỏ đang phơi khô, không chừng cô ta sẽ được thỏa sức trêu cợt cái ổ thỏ của tôi.
Tôi từng nuôi một gia đình thỏ, chiếm cứ chuồng gà trong nhà.
Con gà cuối cùng không sống nổi qua rằm tháng tám, cả ngày nó chạy lung tung khắp nơi nên thịt rất săn chắc, phải dùng nồi áp suất hầm tới một tiếng rưỡi mới dọn ra bàn, hai cái móng gà màu vàng chỉa thẳng lên trời cứ như đang giơ ngón giữa lên với tôi.
Đám thỏ chỉ có bốn con, hai đực hai cái.
Trong sách giáo khoa toán học có đề bài là có một đôi thỏ sinh thỏ con, đếm được hai mươi đứa, hỏi đó là đời thứ mấy.
Tôi hằng mong chúng có thể sinh sôi nảy nở thật tốt, ước gì tôi có thể cho chúng nó vào ngủ chung chăn, ăn chung bàn với mình, thế mà chỉ có mỗi một con còn sống sót khi kì nghỉ hè của tôi kết thúc.
Sau đó tôi mới phát hiện là trên bức tường mà chuồng gà kia đang dựa vào có một lỗ thủng, và mỗi ngày có một con mèo hoang tới rình rập cắn trộm thỏ của tôi.
Đám thỏ bị thương cũng không hề kêu la gì, vẫn cứ ăn uống như thường.
Chuồng gà rất lớn, nhưng chúng cũng không đổi tư thế khác, phần đuôi và mông dính máu hướng về bức tường; mãi cho đến khi chúng chết đi thì tôi mới phát hiện ra.
Trước đó tôi chỉ thấy ba chúng nó rúc đầu vào nhau, cố gắng giành giật mấy cọng cỏ như đang mở cuộc thi đua gì đó, không biết tại sao lại chừa ra không gian rộng lớn xung quanh.
Con thỏ cuối cùng còn sống sót cho đến khi tôi tìm ra nguyên nhân đằng sau bí ẩn trên.
Đó là con thỏ có vết rách trên tai, cái miệng khi nhai đồ ăn giống cái cánh quạt cứ vang lên kẽo kẹt, kẽo kẹt; nó nhai luôn mồm, lúc nhỏ còn béo hơn những con thỏ khác.
Tôi ôm nó đến bác sĩ thú y để băng bó vết thương ở mông, trộn thuốc bột vào đồ ăn của nó, rồi dời nhà nó sang cái thùng giấy ở mép giường.
Nhưng đến khi đổi sang môi trường mới chỉ cách chuồng gà không đến ba bước chân thì bỗng dưng nó không thích ứng được, ban đêm bỏ chạy, rồi thét lên từng tràng chói tai.
Đó là lần đầu tiên tôi nghe được tiếng thỏ kêu (3), tôi kinh hoảng đánh thức ba mẹ cùng theo dõi nó.
Chúng tôi đều không có kinh nghiệm chăm sóc động vật gì cả, chỉ có thể bôi tất cả các loại thuốc có thể dùng được lên người nó.
Tôi dựa vào mép giường trông nó, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Tiếng thét yếu ớt ấy cứ như âm thanh khóc oan thút thít trong giấc mộng, như tiếng la điên cuồng dưới tông giọng trầm khàn, nhưng khi thoát ra ngoài chỉ là những âm thanh bé nhỏ không mấy nổi bật.
Bình minh ló rạng, cả người nó đã lạnh lẽo cứng đờ, ra đi trong thùng giấy.
Đối với tôi thì mỗi sinh mệnh đều có một loại âm thanh riêng, tiếng cây trúc mọc, tiếng thỏ thét