Cảnh báo: Chương này có một đoạn có thể gây phản cảm (khá mơ hồ, không chắc điều gì, nhưng mình ràng trước), nếu bạn không thích thì lướt nhanh qua khúc Chu Nhị Đình kể chuyện hồi nhỏ nhé.
Đây là chuyện thường ngày
Oan có đầu, nợ có chủ, gia đình Cam Linh phức tạp thế nào, hoặc có nỗi khổ ra sao - tất cả những thứ này không phải là việc của tôi.
Mỗi người đều có nỗi oan trái, mối nợ nần của chính mình.
Cam Linh bị tôi ghét là vì cô ta oán hận nhầm người rồi.
Bắt gặp quỷ hồn Trịnh Ninh Ninh lang thang hàng đêm trong giấc mơ là quả báo tôi đáng gánh chịu, là tôi bị ác giả ác báo.
Nhưng có đánh chết tôi cũng không phục cái ả Cam Linh cứ như u hồn bám sau xe tôi, lại còn chọc thủng cả ruột xe nữa.
Chỉ là giờ cô ả đã thành u hồn luôn rồi, còn sống mà như đã chết, nói khản cả cổ mà cứ như nước đổ đầu vịt, tôi bó tay thật sự, nỗi oán hận này biết đi đâu mà giải đây chứ.
Tiền sửa xe ngốn hết cả 132 đồng (1), còn thừa ba đồng lẻ đủ để mua cái bánh bao hàng bên cạnh.
Mặt sau khu dân cư Giai Hưng là một con phố cũ, mở rộng về hai hướng Nam Bắc, dẫn thẳng đến vựa bán sỉ lớn của huyện hàng xóm.
Ở phía Bắc con phố là khu sửa xe, kinh doanh khách sạn, các hiệu bán sỉ rượu, thuốc lá và cả hải sản, nếu tiếp tục đi sâu thêm nữa sẽ thấy thêm nhiều tiệm bán tạp hóa, văn phòng phẩm, rồi cơ man nào là các quán cơm, đồ ăn vặt các thứ.
Còn hướng nam nối với tuyến đường chính, xung quanh đa số là các cửa hàng bán đồ dùng gia đình, nội thất, vật liệu xây dựng, dụng cụ ngũ kim (2), tôi cũng chẳng rõ là hoàn cảnh hay vị trí đắc địa nào tạo nên sắp xếp hàng quán thế này nữa.
(1) 132 tệ: khoảng 500 ngàn, 3 tệ: khoảng 10 ngàn
(2) dụng cụ ngũ kim: nói chung là những vật liệu được tạo nên từ 5 loại kim loại chính: đồng, sắt, nhôm, inox, titanium.
Ví dụ như dụng cụ cầm tay cơ bản có kìm, búa, cưa, tua vít..., dụng cụ cầm tay chuyên dụng có cào, taro, dụng cụ cách điện...
Tôi vừa vặn đứng ở giữa tiệm ăn vặt và quán ăn sáng, hơi nóng từ quán ăn bốc lên nghi ngút.
Chu Nhị Đình đang đẩy xe điện từ khu dân cư đối diện ra, trông thấy tôi từ xa, gọi ới lên, rồi nhìn trái ngó phải len qua dòng xe cộ băng qua đường bên này.
Dòng xe ùn ùn nối đuôi nhau đi vào khu đối diện mãi không dứt, còn có cả mấy xe có biển số từ nơi khác đến nữa.
Tôi đang cắn dở miếng bánh bao nhân thịt và đậu đũa (3) thì Chu Nhị Đình cũng mệt bở hơi tai chen đến, giật cái bánh bao khác của tôi mà ngoạm lấy, không quên chửi um lên: "Khỉ thật, dịch bệnh khắp nơi mà tụ tập tùm lum! Bên chỗ em có một cụ lớn tuổi mất, người nhà muốn làm đám tang, rồi một đống người ùa đến, mà em cũng không biết sao họ vào được nữa."
(3) Bánh bao nhân thịt và đậu đũa:
"Chị thấy cũng đâu có nhiều lắm đâu - " tôi nhìn thoáng qua, "Mà cũng đành thế, thời buổi này gặp được người thân là quý lắm đấy, em nói xem, sống lẻ loi một mình thì có ý nghĩ gì đâu cơ chứ?"
Chu Nhị Đình ngấu nghiến cái bánh bao như hổ đói: "Hồi Hương nè, em còn đói quá trời, chị mua thêm mấy cái nữa nha?"
Tôi quay lại chen chúc với đám đông vào quán ăn, ông chủ đang mở nắp nồi bánh khổng lồ ra, tức khắc một luồng khói trắng tản ra, tràn đầy mùi thơm của bột mì.
Hơi nước bốc lên, làm nhòe đi khuôn mặt người phụ nữ đứng cạnh ông chủ, lúc tôi đến gần thì nhận ra đó là Cam Linh với vẻ mặt vô cảm, đang quét mã trả tiền.
Kể cũng lạ, cái màn hình điện thoại của cô ta đã nứt thành vệt mạng nhện, vậy mà cô ta vẫn thản nhiên bấm bấm, tay kia thì cầm túi có hai cái bánh bao nhân đậu và thịt bên trong.
Tôi muốn tránh ra chỗ khác, nhưng trái đất thật là tròn, bất ngờ đụng phải như thế này thì tôi né đi cũng kì, thế là tôi cứ bình tĩnh, mắt nhìn thẳng, kêu thêm bốn cái bánh bao thịt đậu.
Cam Linh nhìn tôi.
Cô ta hướng ánh mắt về phía tôi, rồi lại thu về, không hé răng.
Tôi cúi đầu nhận bánh bao, cô ta bỏ đi.
Cam Linh ung dung qua đường, bước vào khu phố đối diện.
Chu Nhị Đình nhận lấy bịch bánh: "Chị nhìn gì vậy?"
"Không có gì, đúng là người đến nhiều thật."
Tôi không nhìn nữa, tập trung giải quyết nốt bữa sáng.
Chu Nhị Đình cứ lẩm bẩm lầm bầm, tôi không nghe ra cô ấy đang nói gì, toàn bộ lực chú ý của tôi đã đặt trên cái áo hoodie màu đen sờn cũ của Cam Linh.
Cô ta băng qua đám người, vòng qua dòng xe, gọi điện thoại, cuối cùng đi vào tòa nhà số một - sau đó thì tôi không nhìn thấy nữa.
"Chị đang nhìn gì thế?"
"Không có gì." Tôi tránh thoát khỏi tầm mắt Chu Nhị Đình, sải bước lên xe điện, hít một hơi thật sâu.
Cái nồi canh thì là tôi đây không biết sao lại có thêm một loại gia vị khác: họ của Cam Linh thật sự rất ngọt ngào (4), nhưng con người lại rất đắng, mà tôi thì không thể chia sẻ cảm nhận về các loại hương vị của tôi với người khác lúc này được.
(4) Tên họ Cam Linh đã giải thích ở chương 6:
Cam (甘): vị ngọt, ngon ngọt
Linh (玲): tiếng ngọc kêu, khéo léo tinh xảo, xinh xắn
Kế bên cổng chính vào trường Ánh Sáng có một khu vực rất lớn, được căng bạt hẳn hoi để phụ huynh và giáo viên đậu xe trong lúc đón con em mình, còn đầu bên kia là bãi giữ xe, trong đó có chiếc xe đóng bụi của hiệu trưởng chúng tôi.
Mà chắc là Cam Linh đã biết cái nào là xe của tôi nhỉ, tất cả là do tối qua tôi về trễ quá, chỉ còn mỗi một chiếc đang sạc điện ở lại nên bị lộ là đương nhiên.
Kết quả phát hiện ra là mình suy đoán quá mức rồi, lúc tôi và Chu Nhị Đình vừa trờ đến thì bắt gặp Lý Dũng Toàn đẩy chiếc xe máy ra, lẩm bẩm chửi thầm kẻ nào chọc thủng ruột xe, báo hại cậu ta đi bộ về nhà đêm qua.
Vẫn là Chu Nhị Đình tuổi trẻ giàu nhiệt huyết, ngước mắt nhìn camera giám sát gắn trên cao, Lý Dũng Toàn để ý thấy thế, rào trước: "Đừng nhìn làm gì, cái đó hư từ lâu rồi."
Chu Nhị Đình bực mình: "Chắc mười mươi là xe cậu nổi quá chứ sao nữa!"
Lý Dũng Toàn thở dài không đáp lại, ảo não đẩy xe đi sửa.
Thì ra Cam Linh chơi chiêu thà giết nhầm hơn bỏ sót, nhưng nếu cô ả phá hết xe toàn bộ giáo viên ở đây thì không biết xe Chu Nhị Đình may mắn thoát nạn kiểu gì? Chẳng lẽ Lý Dũng Toàn cũng về khuya sao? Nhưng lúc tôi dọn đồ ở sân khấu cũng đâu có thấy cậu ta đâu?
Tôi cứ mê mải nghĩ về Cam Linh, không tham gia trò chuyện mấy mà chỉ bàn một câu: "Mình báo bảo vệ sửa cái camera này đi em."
Chiếc camera gục đầu xuống, đôi mắt đầy vẻ sương mù mênh mông, dáng vẻ như con chuột mắc kẹt trên cột điện ngoài đường.
Chú bảo vệ cùng với vợ (cũng là nhân viên trong trường) đứng dưới con chuột, cùng nheo mắt ngẩng đầu nhìn lên.
Cô ấy hỏi tôi: "Hôm qua con về mấy giờ vậy? Đừng có về muộn quá nghen, mấy ngày nay có mụ điên nào cứ lấp ló quanh đây, cô đuổi nó đi mấy lần rồi đó!"
Chu Nhị Đình tò mò: "Mụ điên nào thế?"
Tôi xen ngang, nói bừa rằng có thể là cô gái đáng thương nào đó bị trong nhà đánh đấy, mà đừng có ở đây tán dóc nữa, chúng mình nên