Ngày hôm sau Kiều Nhân dậy rất sớm, cô đặt đồ ăn sáng vào nồi cho Kỷ Niệm rồi mới ra khỏi cửa, thời điểm đến tòa soạn đã là hơn tám rưỡi.
Trong phòng làm việc chưa đủ người, chỉ có lẻ tẻ vài người, vừa mới kết thúc kỳ nghỉ, mặt mọi người ai ai cũng uể oải, ngay cả tám chuyện với nhau cũng không có, tất cả đều phờ phạc nằm trên bàn.
Kiều Nhân đẩy cửa đi vào, thiếu chút nữa bị không khí nơi này dọa cho sợ hết hồn: "Tết Thanh minh mọi người đã làm gì vậy?"
Tiểu Hắc nhét bánh quy vào miệng, nói không rõ ràng: "Đến chùa Thiếu Lâm ở Tung Sơn ở hai ngày đấy."
"Vốn là cô ấy định đến chùa sống thanh tịnh vài ngày, ai ngờ đâu tết Thanh minh nhiều người quá, đi cùng cô ấy chỉ toàn là leo núi..." So với Tiểu Hắc thì Lục Hạ có sức sống hơn nhiều, một bên nhấp chuột một bên giải thích thay cho Tiểu Hắc: "Chân chắc sắp gãy vì mỏi rồi."
Tiểu Hắc gật đầu, ngay cả lời cũng lười nói.
Các cô là phóng viên nên thể lực tốt hơn người bình thường rất nhiều, kết quả là chịu không nổi sự tàn phá của Tung Sơn, tác dụng của mấy ngày nghỉ để thư giãn chả thấy đâu, thay vào đó lại khiến cô mệt đến nỗi không muốn đi ra đường.
Lục Hạ buông chuột, vòng ghế quay sang nhìn Kiều Nhân: "Đúng rồi Tiểu Kiều..."
Kiều Nhân vừa đưa sữa chua lên miệng uống, lời nói ra có chút không rõ: "Sao thế?"
-Cuộc họp hôm nay cô sẽ tham gia à?
"Đúng vậy." Kiều Nhân nhíu mày lại: "Phòng làm việc của chúng ta còn ai đi nữa không?"
Lục Hạ chỉ tay vào gương mặt ủ dột của Tiểu Hắc.
Nhân viên của bộ phận xã hội không ít, nên cũng chia phòng làm việc.
Một phòng sẽ có khoảng sáu, bảy người, cơ bản mỗi buổi họp sẽ chọn ra hai người tham dự.
Kiều Nhân gật đầu một cái: "Là chọn người ngẫu nhiên sao?"
"Dĩ nhiên không phải..." Tiểu Hắc ai oán nhìn cô một cái: "Mỗi lần tham dự cuộc họp này nếu không phải là có bài báo viết thật tốt thì chính là viết quá tệ."
Lục Hạ: "Tuần trước cô ấy cũng bị gọi lên bởi vì tin tức viết quá kém."
Trong lòng Kiều Nhân rơi lộp bộp một chút, dè dặt hỏi: "Bị mắng a?"
Lục Hạ gật đầu một cái.
Dừng lại mấy giây, Lục Hạ lại chém thêm nhát dao nữa: "Giống như tôi hiện giờ thật tốt biết bao, mỗi lần viết bản thảo cũng trên mức trung bình, hoàn toàn không cần phải lo lắng sợ hãi."
Lục Hạ quay đầu nhìn nàng: "Tiều Kiều, tuần trước cô có đào ra được tin tức động trời sao?"
Kiều Nhân suy nghĩ một chút xem tuần trước mình viết tin gì, hình như cũng không có bài nào xuất sắc, càng nghĩ cô càng cảm thấy mình cùng Tiểu Hắc sẽ bị phê bình ngay trước mặt mọi người, nhất thời ngay cả sữa chua cũng uống không trôi.
Cô cắn cắn vào túi sữa, buồn bực đáp: "Không có."
-Vậy... Chúc cô...
Lục Hạ vốn là định nói là "Chúc cô may mắn", kết quả còn chưa nói hết câu, cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, kéo ghế bu lại, nói bằng giọng chỉ để hai người nghe thấy an ủi cô: "Không sao đâu Tiểu Kiều, cô và Tiểu Hắc không giống nhau...Khẳng định Kỷ tổng không lỡ mắng cô đâu."
Kiều Nhân: "..."
Nói là thế, nhưng dù gì Kỷ Hàn Thanh cũng là cấp trên của cô, không chắc anh có phân rõ công và tư mà đối xử với cô không.
Kiều Nhân không có niềm tin lắm, đã chuẩn bị xong việc bị phê bình nhưng khi chín giờ cùng Tiểu Hắc bước vào phòng họp, trái tim vẫn đập loạn, vô cùng khẩn trương.
Tiểu Hắc đã có thể bình tĩnh tiếp nhận thực tế, vùng vẫy cũng không muốn vùng vẫy nữa, mặt không biến sắc bước vào phòng, khi ngồi xuống mặt cũng không đổi sắc.
Kiều Nhân ngồi xuống bên cạnh cô ấy, ở dưới ngăn bàn kéo tay áo Tiểu Hắc: "Rốt cuộc tuần trước cô viết cái gì thế?"
Tiểu Hắc: "Tổng hợp lại tin tức năm ngoái đem chỉnh sửa rồi gửi cho chủ biên."
Đây cũng là hiện tượng hết sức bình thường, chính Kiều Nhân cũng từng làm qua vài lần, vừa muốn an ủi cô ấy mấy câu, bên cạnh đã có người phát giấy tới.
Tiểu Hắc không phải lần đầu tiên nhìn thấy tờ giấy này, cho nên hết sức bình thản giải thích cho cô: "Đây là số lượng báo chúng ta phát hành và thị phần của tòa soạn so với những tòa soạn khác trong tuần trước."
Kiều Nhân nhìn xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều cái tên quen thuộc, nhìn xuống chút nữa, còn có tên của tòa soạn trước kia cô thực tập: Số lượng báo phát hành: 23.000 bản, chiếm 3. 24%.
Lướt đến dòng trên cùng, phần trăm tăng đáng kể.
Kiều Nhân: "Tốt vô cùng a."
"Tốt cái rắm!" Tiểu Hắc đưa tay ra chỉ cho cô xem: "Nhìn đây này, cái này là so sánh đồng thời với thời gian trước."
Mặc dù số liệu không lớn lắm, nhưng là so sánh với tuần trước thì có sụt giảm.
Kiều Nhân nhất thời không nói được gì.
Toàn bộ phòng họp đều vô cùng yên tĩnh, lúc đầu còn có mấy người nhỏ giọng nói với nhau, vào lúc này thì tất cả đều chăm chăm cúi đầu, có phải nhìn số liệu hay không thì không biết.
Nửa phút sau, người đàn ông ngồi đầu mở miệng: "Bắt đầu từ bộ phận văn thể."
Giọng nói trong trẻo vang lên, nhưng lại vô cùng lãnh đạm.
Hơi ấm trong phòng họp cũng tựa như giảm xuống.
Kiều Nhân hắng giọng, cô không dám lên tiếng, chỉ có thể gõ chữ lên máy tính xách tay cho Tiểu Hắc nhìn thấy: "Bộ phận của chúng ta ở thứ mấy?"
Trước đây cô không thống kê qua, tòa soạn có bộ phận văn thể, có bộ phận thể thao, còn có một chi nhánh là bộ phận dân sinh...Cộng tất cả lại, cũng chưa đến mười mấy bộ phận, khoảng bảy, tám ngành.
Tiểu Hắc gõ lên máy: "Ở cuối cùng."
Kiều Nhân vừa muốn thở phào một cái, Tiểu Hắc đã tiếp tục gõ một tin dài: "Đứng cuối cùng khi tất cả các bộ phận bị mắng hết rồi, bấy giờ tất cả sẽ chuyên tâm ngồi nghe chúng ta bị ăn chửi."
Kiều Nhân: "..."
Cái này nghe qua, chẳng phải là rất thảm hay sao.
Chưa đến lượt bọn họ, Kiều Nhân lo lắng theo dõi đề phòng, có câu khen câu chê, nhưng tập trung lại thì vẫn có thể nghe ra lời phê bình chiếm đa số.
Được khen cũng có, Kiều Nhân đếm một chút, vừa rồi từ bộ văn thể tới bộ dân sinh, có mười người thì chỉ có hai người không bị phê bình.
Cảm giác như sau mỗi kỳ thi lớn, chủ nhiệm đứng trước lớp đọc thành tích, học sinh ngồi dưới chờ tuyên án tử vậy.
Hiếm khi
nào Kiều Nhân được trải nghiệm cảm giác như thế này, nửa giờ trôi qua, chóp mũi cũng rịn ra một tầng mồ hôi.
Người ngồi đầu lật giở tài liệu, giọng nói rất lớn, không vấp chút nào: "Bộ phận xã hội."
Tiểu Hắc rất nhanh bị điểm tên.
Kỷ Hàn Thanh: "Không có cái gì mới để viết?"
Tiểu Hắc chần chừ "Ừ" một tiếng, giọng nói vừa thấp vừa nhỏ, nghe cẩn thận thì phát hiện giọng cô ấy có chút run rẩy.
Kiều Nhân nghe mà trong lòng cũng run sợ.
-Cho nên cô liền đem tin tức năm ngoái ra chỉnh sửa?
Kiều Nhân đi cùng Tiểu Hắc cũng cúi thấp đầu theo.
An tĩnh mấy giây, Tiểu Hắc đang không biết trả lời ra sao thì phòng họp bỗng vang lên tiếng gà trống gáy vang.
Có người đặt chuông báo thức theo chu kỳ, vào lúc này giữa căn phòng vô cùng yên tĩnh lại vang lên không ngừng.
Người kia càng lo lắng càng không tìm ra điện thoại mình đặt ở đâu, lật đi lật lại nhiều chỗ mới tìm thấy, kết quả lại có vấn đề với khóa màn hình, mở hai lần mới tắt được chuông báo thức.
Ánh mắt Kỷ Hàn Thanh quét qua: "Tòa soạn quy định như thế nào?"
-Trong cuộc họp thì phải tắt âm điện thoại...
Kỷ Hàn Thanh nhíu mày một cái, rõ ràng có chút không chịu được.
Biểu cảm của anh không được tốt lắm, nếu không phải bẩm sinh trời cho gương mặt dễ nhìn thì có thể sẽ trở thành hung thần.
Dù toàn bộ quá trình Kỷ Hàn Thanh không nói gì quá nặng lời, nhưng lời từ miệng anh nói ra, trong nháy mắt sẽ khiến cho người kia cảm thấy tê liệt.
Đừng nói đến nhân viên khác, ngay cả Kiều Nhân cũng bị dọa sợ không nhẹ, cô nuốt nước miếng, còn chưa có thời gian bảy tỏ niềm cảm thông với người nhân viên thì lại có chuông điện thoại reo lên.
Kiều Nhân lặng lẽ nghe mấy giây thì Tiểu Hắc đã ngay lập tức lấy tay huých huých cô: "Tiểu Kiều, điện thoại của cô đấy!"
Đưa tay sờ túi một cái, quả nhiên là điện thoại của cô đang reo.
Tâm tình của cô từ sáng đến giờ không đặt ở đây, trong lúc nhất thời cũng không chú ý tới, cô vội vàng tắt điện thoại, ngẩng đầu một cái, tất cả mọi người đều đang nhìn cô, bao gồm cả cái người mới vừa rồi còn đang nhắc nhở người khác trong khi họp phải chú ý tới việc tắt âm điện thoại Kỷ Hàn Thanh.
Ánh mắt hai người giao nhau, Kiều Nhân nhẹ nuốt nước miếng, sau đó cúi mặt xuống.
Tất cả mọi người đều không hẹn mà tầm mắt cùng chuyển sang, tập trung lên trên người Kỷ Hàn Thanh.
Một giây sau, mặt người đàn ông không cảm xúc mấy tiếng liền bỗng dưng nhoẻn miệng cười, nụ cười không lớn nhưng rõ ràng là khác với vừa rồi.
Trong nháy mắt Kiều Nhân trở thành đấng cứu thế cho nhân loại.
Ánh mắt mọi người nhìn cô cũng không giống nhau, nhưng hết lần này tới lần khác người trong cuộc vẫn không biết gì, vẫn đang cúi đầu, trong lòng suy nghĩ nếu như Kỷ Hàn Thanh không nói lời nào nữa, cô sẽ ngay lập tức chui xuống bàn.
Cái suy nghĩ này vừa mới hiện lên, người đàn ông liền mở miệng: "Kiều Nhân."
"... Ừ."
-Vấn đề tương tự như vừa rồi.
Kiều Nhân không dám nói gì.
"Còn nữa, " Kỷ Hàn Thanh dừng một chút, "Lần sau điện thoại di động nhớ tắt âm."
Kiều Nhân: "... Ừ."
Những người khác: "..."
Tiểu Hắc trợn mắt há mồm cảm thán: "Kỷ tổng đây cũng tiêu chuẩn kép quá đi..."
Kiều Nhân ở dưới bàn đánh vào tay cô.
Người đàn ông thu dọn đồ đứng dậy: "Bộ phận xã hội và bộ phận văn thể lần này chú ý một chút, nếu lần sau còn tiếp tục xảy ra tình trạng như vậy sẽ trực tiếp từ vào tiền thưởng."
-Tan họp.
Kiều Nhân thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cầm máy tính lên bước ra phòng họp cùng với Tiểu Hắc, điện thoại lại nhận được tin nhắn mới: "ĐI tới phòng làm việc của anh một chuyến."
Cô thở dài, miễn cưỡng mỗi người một ngả với Tiểu Hắc, đi sau Kỷ Hàn Thanh mấy mét bước chầm chậm về phía trước.
Bước chân Kỷ Hàn Thanh không dừng lại, mở cửa văn phòng ra, không đóng lại, đặt tài liệu lên bàn làm việc, không hề quay đầu lại nhìn, chỉ đưa tay nới lỏng cà vạt: "Vừa rồi em không hề nhìn anh là như thế nào?"
Kiều Nhân nhẹ nhàng đóng cửa lại, giọng nói cũng khẽ khàng theo: "...Sợ chú mắng tôi."
----
CHƯƠNG SAU: "Anh không có ý định mắng em.
"Gì cơ?"
"Không nỡ mắng em."
"Nhắm mắt lại như vậy là muốn anh hôn em sao?"
Chú Kỷ, chú càng ngày càng lợi hại rồi =)))