Một nụ hôn kéo gần quan hệ của hai người hơn một chút.
Kể từ ngày đó Bạch Dã luôn tìm cơ hội đến gần Phương Tố Y, không có việc gì làm thì ở bên cạnh cô lượn lờ, tìm cơ hội để ôm ôm cô.
Bạch Thiên ở bên cạnh tức giận cầm bột mì đập vào đùi ba mình:
“Mẹ là của con! Ba đi ra đi!”
Ống quần ngay tức khắc bị dính bẩn, khóe môi Bạch Dã co rút:
“Con trai ngoan, con tìm mọi cách để cô ấy làm mẹ của con, bây giờ ba sắp giúp con hoàn thành nguyện vọng rồi, sao con lại phá?”
Khuôn mặt bầu bĩnh của Bạch Thiên hiện lên vẻ bực bội:
“Nhưng mà ba giành mẹ của con!”
Nói không ngoa, Bạch Dã giống như là một chú cún ở bên cạnh chủ, lúc nào cũng quấn quýt.
Thấy cô không nói gì, chốc chốc anh lại đến gần ôm một cái, hôn lên tóc cô một cái.
Thật ra Phương Tố Y cũng không quen với hành động ấy của Bạch Dã lắm, cô rất ngượng, cực kỳ ngượng!
Nhìn hai cha con bọn họ lại bắt đầu chí chóe với nhau, Phương Tố Y nở nụ cười hạnh phúc.
Cuộc gặp gỡ của họ giống như là định mệnh vậy, cha con họ đã mở ra con đường mới cho tương lai của cô.
Mấy ngày gần đây tỷ suất người xem tăng cao, công ty cảm thấy rất hài lòng với năng lực của Phương Tố Y.
Giọng của cô ngọt ngào dễ nghe, lúc nói chuyện không cố tình nhấn nhá để thu hút mà lại có một sự quyến rũ rất tự nhiên.
Điều khiến Phương Tố Y dở khóc dở cười nhất là một nửa số người xem gần như đều đến vì bé con Bạch Thiên trắng trẻo đáng yêu.
Bạch Dã ngỏ ý muốn mua cho mẹ con Phương Tố Y một căn nhà nhưng cô lại từ chối, nói rằng còn chưa đến lúc.
“Vậy phải chờ khi nào? Em muốn chờ đến khi chúng ta kết hôn sao?”
Kết hôn? Vừa mới xác định quan hệ được vài ngày mà anh đã tính xa đến vậy rồi ư?
Phương Tố Y chịu thua:
“Hôn nhân là chuyện cả đời, sao anh có thể qua loa vậy được? Không suy nghĩ thêm à?”
“Không cần suy nghĩ gì nữa, anh cảm thấy chúng ta hiện tại cũng không khác gì một gia đình, chỉ cần chờ em vui lòng, chúng ta đăng ký kết hôn cho hợp pháp mà thôi.” Người đàn ông đứng phía sau ôm lấy cô làm cô hơi rụt cổ lại, mùi hương thoáng qua chóp mũi cô, là mùi nước hoa Dior màu đen.
Bạch Thiên cao một mét, vì vậy lúc đứng bên cạnh mà không trèo lên ghế htif lập tức biến thành người tàng hình.
Thằng bé ôm chân ba mình kêu gào:
“A, không chịu đâu! Con cũng muốn ôm!”
Đại công thần của Phương Tố Y làm nũng, cô đương nhiên sẽ phải dỗ dành.
Chuyện kết hôn nói ra khỏi miệng Bạch Dã làm trái tim cô đập vô cùng nhanh, bọn họ còn quá sớm để đi đến hôn nhân nhưng mà anh nói không hề sai, bây giờ họ sống khác gì một gia đình chứ?
Mặc dù Phương Tố Y không đồng ý nhưng Bạch Dã vẫn tranh thủ thời gian đi tìm cho mẹ con cô một căn nhà tại thành phố, nghe nói gần đây bác gái vẫn luôn ở nhà thuê, đầy đủ thì có đầy đủ nhưng không thích hợp lắm.
Phương Tố Y đã làm hết sức, phần lớn tiền thưởng từ việc làm blog đều đưa cho mẹ dùng, không để bà thiếu thốn cái gì.
Tuy vậy, ở nhà thuê sao có thể so được với nhà của bản thân?
Buổi chiều hôm đó Phương Tố Y đến đón Bạch Thiên tan học thì nhìn thấy một người phụ nữ rất quen, càng lại gần, chân mày của cô nhíu càng chặt.
Lã Thanh Vân một lần nữa tìm tới trường học của Bạch Thiên, bấy giờ bảo vệ đã quen với cô ta, còn đang nói chuyện với nhau một cách vui vẻ.
Đám trẻ từ trong trường bắt đầu đi ra, Bạch Thiên vừa nhìn thấy Lã Thanh