Chuyện Phương Tố Y suýt gặp tai nạn trên đường về nhà rất nhanh đã truyền tới tai của Bạch Dã.
Hôm ấy anh tan làm sớm hơn bình thường rất nhiều, và đương nhiên cuộc họp cuối tháng cũng bị rút ngắn vì anh đã nghe tin từ vệ sĩ.
So với công việc, anh càng quan tâm đ ến Phương Tố Y.
Bước vào phòng khách, thấy Phương Tố Y không chút sứt mẻ ngồi ôm con trai xem tivi, trái tim đang đập điên cuồng trong lồ ng ngực anh rốt cuộc cũng dần bình tĩnh lại.
Đi thẳng tới chỗ Phương Tố Y, Bạch Dã dang tay ra, ôm cô vào lòng.
Anh đặt cằm lên mái tóc mềm của cô, nhỏ giọng thì thầm:
“Tố Y, thật sự xin lỗi.”
“Anh sao vậy?” Phương Tố Y vỗ nhẹ vào lưng anh.
“Sao lại xin lỗi em?”
“Bởi vì anh đã kéo em vào rắc rối của gia đình mình.”
Bạch Dã càng dùng sức hơn một chút, như thể muốn đem cô hòa tan vào cơ thể mình.
Anh đã rất sợ khi nghe vệ sĩ nói cô gặp tai nạn, sợ cô đột nhiên biến mất khỏi thế giới của anh, như cách cô xuất hiện vậy.
Đối với người luôn toàn tâm toàn ý cho công việc và con trai như anh, chuyện yêu đương chỉ là chuyện ngoài lề.
Anh chưa từng rung động với ai, cũng chưa từng hiểu cảm giác khi yêu sẽ thế nào.
Nếu không có Phương Tố Y, anh còn định độc thân thêm năm mười năm nữa, hoặc cả đời.
Anh vuốt v e lưng cô, dùng sức đến nỗi cô thấy có chút đau.
Phương Tố Y biết anh đang lo lắng nên không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm anh.
Bạch Thiên nhìn hai người ôm ấp mà quên mất mình như vậy lập tức chu môi ra:
“Con cũng muốn ôm, mami!”
Bé con chạy tới bên cạnh, ôm lấy đùi Phương Tố Y như một thói quen.
Bạch Dã lúc này mới buông người trong lòng ra, cúi xuống bế cục cưng lên.
Phương Tố Y và Bạch Thiên đều là những thành viên quan trọng trong cuộc đời anh, lần này, không thể để chuyện ngoài ý muốn xảy ra nữa.
…
Mấy ngày sau đó, Bạch Dã rốt cuộc cũng có chút manh mối từ vụ tai nạn.
Sau khi làm việc với cảnh sát, anh phát hiện người đàn ông lái xe gây tai nạn rồi lẩn trốn kia có liên hệ với bạn trai cũ của Phương Tố Y.
Dựa trên tiền án của hắn, cảnh sát đã tìm đến tận nơi để mời về đồn lấy lời khai.
Vương Kính nhàn nhã không hề sợ hãi, bởi vì hắn biết cảnh sát không có bằng chứng cụ thể.
“Bởi vì tôi từng gây hại cho Phương Tố Y nên các người nghĩ tôi thuê người xử cô ta à? Chậc chậc, oan ức quá đi mất.”
“Anh Vương, xin anh hãy có thái độ tôn trọng chúng tôi.”
Sự cợt nhả của hắn khiến cảnh sát rất bực bội, nhưng ngại sau lưng hắn có một người cha lắm tiền, cũng không dám quá mức.
Lấy lời khai xong, Vương Kính được thả ra ngoài.
Lúc hắn tìm một chỗ vắng người đứng hút thuốc, sau lưng bỗng truyền tới tiếng xé gió.
Hắn giật thót, vội vàng nghiêng người tránh sang bên cạnh nhưng đã muộn.
Gáy bị đập một cú nặng nề, trước mắt Vương Kính toàn là ánh sao.
Khi hắn vừa