Dưới sự năn nỉ của con trai đáng yêu, Phương Tố Y dần dần mềm lòng.
Huống hồ bên cạnh còn có một ông chồng tương lai đẹp trai lại dịu dàng biết săn sóc, cô không thể không đồng ý.
“Được, vậy ngày mai chúng ta… đi chụp ảnh cưới.”
Hai mắt Bạch Dã tràn ngập hạnh phúc:
“Anh đã chuẩn bị lễ phục cả rồi, ngày mai đưa em đi xem.”
Bạch Thiên giơ cả hai tay lên trời mà hô hào::
“Yeah, con sắp có em rồi!”
“Chưa đâu, nhóc con.” Bạch Dã xoa xoa tóc thằng bé.
Vậy là Bạch Dã thành công dụ dỗ Phương Tố Y đi thử lễ phục, cũng như xếp lịch chụp ảnh cưới.
Thời điểm mẹ cô biết cô chuẩn bị về nhà chồng, bà vừa lo lắng vừa thấy mừng thay cho cô.
“Mẹ thấy Bạch Dã là một người tốt đó, con nắm cho chắc vào đừng đẻ người khác cướp mất.”
“Vâng ạ.”
Kỳ thực cô không cần giữ tay anh, bởi vì cả anh và con trai đều muốn nhanh chóng đón cô về nhà, không bao giờ để cô rời đi kia kìa.
Phương Tố Y cũng chẳng rõ bản thân đã làm gì để gặp được người đàn ông hoàn hảo như Bạch Dã, còn có một đứa nhỏ siêu cấp đáng yêu như Bạch Thiên nữa.
Thằng bé thì từ lần đầu thấy cô đã có cảm tình, muốn gọi cô là mẹ rồi.
“Gần đây mẹ có liên lạc với ba không ạ?”
“Không có…”
Họ vẫn chưa ly hôn nhưng đã ly thân, mà chỉ sợ với tình hình này, họ sẽ không bao giờ quay lại với nhau nữa.
Đối với bà, con gái quan trọng hơn hết thảy, người chồng vũ phu và vô dụng kia không có cũng chẳng sao.
Phương Tố Y ôm chặt lấy mẹ, đưa tay vuốt v e lưng bà:
“Mẹ vất vả rồi ạ, sau này hãy để con và Bạch Dã chăm sóc cho mẹ.”
…
Bạch Dã đưa Phương Tố Y và con trai đến studio để thử đồ cưới, anh cảm thấy so với thường phục thì hôm nay lung linh hơn gấp trăm ngàn lần, như thiên sứ vậy.
“Bộ này thế nào? Có ổn không?” Vừa nói, Phương Tố Y vừa xoay nhẹ một vòng cho anh xem.
Người đàn ông nhẹ nhàng cười:
“Rất hợp với em.”
Dù sao cũng là hàng tuyển chọn kỹ càng.
Phương Tố Y cẩn thận ngắm mình trong gương, từ ngực đến eo và mông, đến độ dài của váy cưới, phải nói là hoàn hảo.
Cô nghi ngờ liếc Bạch Dã:
“Anh lấy số đo của em khi nào vậy?”
“Khụ, bí mật không thể bật mí.”
“Đừng nói là trong lúc em ngủ?”
“Không phải.”
Bạch Dã phủ nhận rồi đánh trống lảng:
“Em hỏi cái này làm gì chứ, quan trọng là váy