Con trai là nam phụ - Chương 7 (2) Tác giả: Hà Lam
Editor: Lạc Tiếu - 02/02/2019
Màu đỏ này là màu vô cùng kén chọn người mặc.
Làn da đen, mặc vô càng đen hơn. Khí chất không đủ, mặc vào là thấy già liền. Cố tình làn da cả người của Đường Dĩ Tố lại trắng nõn như đậu hũ non, mái tóc đen nhánh búi hờ, song ngực ngạo nhân.
Tuy rằng cô không ăn mặc hở hang khiếm nhã, nhưng quần áo ôm sát thân hình, trực tiếp phác họa toàn bộ đường cong, hết vòng eo nhỏ nhắn lại tới đôi chân dài thẳng tắp, bất luận là mặt hay là dáng người, tất cả đều hoàn hảo không chê được.
Rõ ràng thủ pháp trang điểm của cô cũng không thể gọi là tinh tế, tóc cũng không đặc biệt vấn lên, nhưng Đường Dĩ Tố thiên sinh lệ chất.
Lại nói trước kia cô vốn là nhờ gương mặt mà có thể được nhận vào công ty giải trí, huống chi lần này sau ba ngày yên lặng, khí sắc mạc danh tốt lên, làn da tinh tế, cho dù có soi ánh sáng vào thì vẫn không thấy được lỗ chân lông.
Giờ phút này, Đường Dĩ Tố cả người tỏ ra sức hút chói lọi, đối lập với khí chất trước kia luôn sợ hãi rụt rè, giơ tay nhấc chân đều mang dáng vẻ hào phóng tự nhiên.
Mục đích của trang điểm vốn là từ cơ sở sẵn có mà tối ưu hoá bên ngoài, Đường Dĩ Tố có khởi điểm quá cao, cho dù cô chỉ tùy hứng tô vẽ, tự mình chuẩn bị vô cùng sơ sài, lại vẫn có thể đương trường mà hạ bệ các nghệ sĩ nổi tiếng bên cạnh.
Nhưng mà càng như vậy, Tần Hoa càng không xem trọng Đường Dĩ Tố.
Có điều kiện bên ngoài tốt như vậy mà có thể lăn lộn tới bây giờ cũng không nổi tiếng, còn dính scandal ngập đầu, đây cũng coi như là một loại thiên phú đặc biệt ha.
Tuy rằng hiện tại Đường Dĩ Tố càng đẹp hơn so với trước kia, nhưng đã đối với Tần Hoa, cô vẫn là người đã vô số lần làm bà thất vọng, bà vẫn như cũ thập phần không tín nhiệm năng lực của cô.
Tần Hoa vẫy vẫy tay với Đường Dĩ Tố, nói: ""Tôi đã nói chuyện với bảo vệ, cô chỉ cần trực tiếp vào thôi, Tống Thần Hạo đã tới, cô nên chú ý một chút.""
""Tốt."" Đường Dĩ Tố ngoan ngoãn gật gật đầu, xoay người đi vào trong.
Nói là hai giờ nữa mới bắt đầu, nhưng kỳ thật tất cả mọi người đều sẽ tới trước, đặc biệt là những phóng viên, nhiếp ảnh gia, càng phải sớm chuẩn bị ổn thoả để có được một bản thảo tư liệu tốt về buổi dạ hội này.
Tuy rằng hiện tại là ban ngày, nhưng ánh đèn bên trong sảnh chiếu sáng mông lung, người đến người đi, ăn uống linh đình, tiếng cụng ly cũng không ít.
Đường Dĩ Tố đi xuyên qua đám người, nhan sắc kinh diễm của cô dẫn tới không ít ánh mắt dừng trên người. Nhưng những người ở đây ai mà không phải cáo già, Đường Dĩ Tố lẻ loi một mình, bên người không có bất kỳ ai giúp cô dẫn đường, cô là nhân vật họ không biết, cũng không chủ động đến gần bắt chuyện với họ, dĩ nhiên họ cũng sẽ không hạ mình chủ động nói chuyện cùng cô.
Kỳ thật, Đường Dĩ Tố vừa đi, vừa nhìn mặt mọi người ở đây, vừa đối chiếu với tư liệu trong đầu mình.
Người này chính là trùm địa ốc, người này chính là người sáng lập ra phần mềm chỉnh sửa nhan sắc, người này chính là Ngưu Bạc Ảnh đế, người này chính là Tiểu Hoa đang dần nổi tiếng, người này chính là đội trưởng của nhóm nhạc thần tượng đang làm mưa làm gió, còn đây là người này là quán quân thể dục thể chất, năm ngoái cũng là nữ thần đầy nhân khí.
Đường Dĩ Tố vừa đi, vừa mặc niệm trong lòng, Ủa? Người có diện mạo râu ria xồm xoàm này..
Trần Trường An!
Đang nhìn quanh, vừa nhìn thấy Trần Trường An, trong nháy mắt, bóng đèn trong đầu Đường Dĩ Tố lập tức thắp sáng, cô nghĩ ra vì cái gì cô cảm thấy cái tên Trần Trường An quen mắt đến như vậy.
Khi Đường Dĩ Tố xem cuốn tiểu thuyết kia, thời gian địa điểm là sau khi Đường Táo trưởng thành mới phát sinh, cách hiện tại ít nhất mười lăm năm trở lên.
Dựa theo tầm mắt của nam chính, bối cảnh của câu chuyện đề cập vườn trường, giới giải trí, giới thương nhân. Lúc ấy, Trần Trường An đã là đạo diễn đứng đầu Hoa Quốc, không những nhận được rất nhiều giải thưởng có giá trị, vô số minh tinh dưới những bộ phim anh ta làm mà trở nên nổi tiếng, Trần Trường An còn là người được chính phủ ủy nhiệm, làm đạo diễn trong buổi lễ khai mạc World Cup.
Không ngờ mười lăm năm trước, Trần Trường An còn bừa bãi vô danh như vậy, ngay cả ở trên mạng cũng không có chút thông tin nào về anh ta.
Nghĩ vậy, cảm xúc của Đường Dĩ Tố tức khắc trở nên mênh mông.
Sự nghiệp của nguyên thân đã gần như rơi
xuống đáy, bản thân Đường Dĩ Tố cũng không kinh nghiệm gì trong giới giải trí, hiện tại lại gặp tình trạng này, cơ hồ làm cô có cảm giác không thể nào xuống tay làm gì được.
Nhưng nếu có thể trước hết tranh thủ một bước, cùng Trần Trường An có quan hệ tốt, cũng không cầu mong có thể làm nữ chính, chỉ cần sau này Trần Trường An có tác phẩm điện ảnh gì, nhân vật trong đó vừa lúc thích hợp với Đường Dĩ Tố, anh ta cho cô diễn vai nữ nhị nữ tam, mộng làm ngôi sao cũng không cần quá sầu lo.
Nghĩ vậy, Đường Dĩ Tố lấy một chén rượu từ trong khay của người phục vụ bên cạnh, đi tới gần Trần Trường An.
Cô đã suy nghĩ sẵn những gì định nói trong đầu, hít sâu một hơi, vừa định mở miệng đến gần, ai ngờ vừa đúng lúc này, Trần Trường An vươn tay, lấy một miếng dưa hấu từ mâm đựng trái cây, thừa dịp không ai chú ý, trộm ăn một ngụm.
Do nuôi râu xồm xoàm, nên khi ăn, nước dưa hấu tràn ra khóe miệng, rồi nhanh chóng chạy dọc theo râu, chảy xuống dính đầy ở cổ tay áo anh ta. Sau khi Trần Trường An nhận ra được, đang nhíu nhíu mày, không ngờ vừa ngẩng đầu, đã thấy Đường Dĩ Tố đang nhìn mình chằm chằm.
""Có chuyện gì sao?"" Bộ dáng quẫn bách của mình vậy mà vừa lúc bị người ta thấy được, Trần Trường An nhíu một chút mày, không rất cao hứng hỏi.
Cái gì tôi tin tưởng ngài rất có tài hoa, về sau ngài đóng phim điện ảnh làm ơn nhớ liên hệ tôi. Những lời này, làm sao ở loại thời điểm này có thể nói ra miệng được. Làm cho những gì nãy giờ cô nghĩ trong đầu về mọi chuyện sẽ diễn biến ra sao, thế nào, tất cả đều vô dụng
Dưới ánh mắt bất thiện của Trần Trường An, Đường Dĩ Tố đành phải yên lặng mà câm miệng, sau đó từ trong ví bên người rút ra một mảnh khăn giấy đưa cho anh ta.
""....""
Trần Trường An vô ngữ nhìn Đường Dĩ Tố, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy khăn giấy, thấp giọng nói một tiếng: ""Cảm ơn.""
Đường Dĩ Tố lắc lắc đầu, yên lặng bỏ chạy.
Cô quả nhiên vẫn nghĩ quá đơn giản, đại đạo diễn chính là đại đạo diễn, cho dù còn chưa thành danh, nhưng ánh mắt sắc bén như đao kia giống y như đúc ánh mắt của đại đạo diễn mà Đường Dĩ Tố đã tiếp xúc trong đời sống hiện thực vậy.
Đường Dĩ Tố nhìn Trần Trường An, cô cảm thấy tựa như mình lại gặp đại đạo diễn trong đời sống hiện thực kia, tức khắc hiểu rõ, sự trân ái của đạo diễn đối với tác phẩm của mình, quả thực là sự xoi mói đến tột cùng.
Vì vậy, việc đến gần căn bản không có ý nghĩa, lời khách sáo cũng chưa cần dùng, những người như bọn họ chỉ chọn người bọn họ cảm thấy thích hợp nhất. Ở trước mặt bọn họ, chứng minh thực lực của mình mới là quan trọng nhất.
Cho dù không thành công leo lên thuyền lớn của Trần Trường An, nhưng trong lòng Đường Dĩ Tố cũng không cảm thấy mất mát.
Người tên Trần Trường An này, tựa như một cái chốt, trực tiếp mở ra ký ức ẩn sâu trong não của Đường Dĩ Tố về tiểu thuyết. Có không ít chi tiết nhỏ đều được cô nhất nhất nhớ lại.
Hiện tại cô vừa đi vào trong sảnh, vừa căn cứ theo tư liệu so sánh về mặt mũi của từng người, mỗi khi nhớ tới ai được nhắc tới ở cốt truyện của tiểu thuyết trong tương lai, Đường Dĩ Tố ngay lập tức cúi đầu, sau đó mở bản ghi nhớ trong di động ra, lục lại chi tiết liên quan tới người đó, ghi chú phía dưới.
Tuy rằng việc xuyên vào trong sách là đặc biệt xui xẻo, nhưng cô là người đã xem qua tiểu thuyết, giống như biết trước tương lai, ở nơi như giới giải trí đều dựa vào may rủi vận mệnh này, Đường Dĩ Tố tin tưởng rằng, những tư liệu này sớm hay muộn cũng sẽ có tác dụng.
Đúng lúc này, phía trước truyền đến một trận xôn xao.
Đèn flash liên tục lóe lên ngoài cửa, ngẫu nhiên sẽ nghe được vài tiếng hét chói tai của nữ vang lên, dù cách thật xa cũng có thể nghe được.
Một lát sau, giữa đám người kích động, Đường Dĩ Tố thấy một nam nhân mặc tây trang trẻ tuổi đi vào trong sảnh đường buổi dạ hội.
Tống Thần Hạo tới.
Đường Dĩ Tố nghe được có người nhỏ giọng nói.