Con trai là nam phụ - Chương 10Tác giả: Hà Lam
Editor: Lạc Tiếu - 15/02/2019 Bên ngoài Toilet truyền tới âm thanh nước chảy, sau đó là tiếng xả nước, cuối cùng hai người đàn ông kia cũng giải quyết xong vấn đề sinh lý.
Đường Dĩ Tố nghe tiếng bọn họ "tỏng tỏng" kia, ngượng ngùng hận không thể tìm cái khe đất vùi vào.
Đúng lúc đó, người đàn ông trước mặt thừa dịp bên ngoài phát ra tiếng động, anh ta rút tay mình từ sau lưng Đường Dĩ Tố ra, sau đó lui về phía sau nửa bước, dựa gần vào cạnh cửa toilet, chừa cho cô chút không gian.
Khi người nọ hoàn thành loạt động tác này, hai người đàn ông rửa tay bên ngoài cũng đã rửa xong, tiếp tục cười cười nói nói rời khỏi phòng vệ sinh nam.
Không có hai tên đàn ông nhiều chuyện kia, xung quanh một mảnh an tĩnh, Đường Dĩ Tố cúi đầu chờ vài giây, xác nhận hiện tại đã an toàn, mới thấp giọng nói một câu "Cảm ơn". Sau đó, cô lập tức đẩy cửa ra, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhưng mà vừa mới đi ra khỏi buồng toilet, Đường Dĩ Tố nhìn mình trong gương xiêm y không chỉnh tề, đành phải lui trở về, đưa tay duỗi ra sau lưng, nỗ lực kéo khóa kéo lên.
"Có thể... Làm ơn, anh có thể giúp tôi một chút được không..." Cố gắng kéo cỡ nào cũng không thành công, rơi vào đường cùng, cô đành phải ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông còn đứng tại chỗ kia.
"Xoay lưng lại đây." Đối phương nói.
Đường Dĩ Tố nghe lời xoay người.
Nhìn xuyên qua gương, cô thấy người nọ đi đến sau lưng mình, vươn tay sửa sang lại lớp vải xung quanh đang nhăn nhúm của cô một chút, sau đó mới chậm rãi kéo khóa kéo đến tận cùng.
Khóa kéo được kéo lên, cổ áo vẫn luôn rộng mở rốt cuộc lại về đúng chỗ của nó, Đường Dĩ Tố còn chú ý thấy, đối phương thậm chí còn cẩn thận giúp cô lấy những sợi tóc bị áo đè lên lôi ra ngoài.
Bộ dáng cúi đầu ngưng thần không chút cẩu thả kia, nhìn qua còn tưởng rằng anh ta đang làm đại sự nghiêm túc gì đó.
"Cảm ơn." Đường Dĩ Tố đỏ mặt nhỏ giọng nói, không dám tiếp tục trì hoãn nữa, thừa dịp toilet không có người, cô nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Trong sảnh, không ít người đã an vị, nhưng người chủ trì lại chậm chạp không tuyên bố buổi dạ hội chính thức bắt đầu, tựa hồ trong khâu quản lý đang xảy ra vấn đề gì đó.
Mọi người đều ngồi ở vị trí của mình, châu đầu ghé tai dăm ba câu, làm Đường Dĩ Tố nhìn thấy có chút nổi da gà.
Dựa vào địa vị của Tống Thần Hạo ở giới giải trí, chỉ là hất rượu một cái mà thôi, không đến mức làm nhiều đại lão chờ một mình anh ta đi.
Bất quá ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, mục đích hôm nay tới tham gia yến hội đã đạt được, hiện tại vẫn nên về nhà đón Đường Táo tan học quan trọng hơn.
Sau khi Đường Dĩ Tố rời đi, người nọ cũng chậm rãi từ toilet đi ra.
"Lục tổng, ai! Lục tổng!" Một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu xám nhìn thấy Lục Châu, vội vàng sải bước nhanh.
Ông ta là người khởi xướng buổi dạ hội lần này, nhà sáng tác bộ phim《 Tầm Nhìn Tục Lệ 》 - Chúc Hồng Đào, cũng là đối tượng nịnh bợ quan trọng nhất của không ít tiểu minh tinh hôm nay.
Thật vất vả mới tìm được người cần tìm, Chúc Hồng Đào nhanh chóng đi tới, tuy rằng gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, nhưng rồi lại không dám nói cái gì, đành phải nói, "Chỗ ngồi của ngài ở bên này, cái vị trí đệ nhất ở trung tâm kia, tôi dẫn ngài đi......"
"Xin lỗi, có chút việc trì hoãn." Lục Châu thấp giọng nói.
"Không có việc gì không có việc gì, thời gian vừa kịp lúc." Chúc Hồng Đào nào dám nhận xin lỗi của đối phương, chỉ liên tục xua tay nói.
Người khác không biết thân phận của Lục Châu, nhưng thân là người khởi xướng dạ hội, trong lòng ông thật sự quá rõ ràng.
Đừng thấy Chúc Hồng Đào ở giới giải trí hô mưa gọi gió, mỗi người đều cho ông ta mặt mũi, nhưng hôm nay có thể mời đến vị tôn quý này, mới là may mắn thật sự.
Yến hội này nhiều người và nhóm đầu tư như vậy, phần lớn cũng đều là vì mặt mũi của Lục Châu. Người đàn ông này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng lại có thể từ trong tuổi trẻ đồng lứa nhà họ Lục trổ hết tài năng, thủ đoạn tất nhiên thập phần lợi hại.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, nhà họ Lục sau này chính là thiên hạ của anh ta, giới giải trí này thì tính là cái gì.
Với loại tài phiệt thế gia truyền thừa trăm năm, nội tình thâm hậu, hắc bạch lưỡng đạo đều chi phối như Lục gia, chỉ cần vị đại thiếu này nhích một ngón tay, mọi người xung quanh cũng bị chấn đến điên đảo.
Nơi giới giải trí đầy danh lợi này luôn là hiện thực nhất từ trước đến nay.
Ở Hoa Quốc, tuy rằng giai tầng phân cấp không xác định rõ ràng như những quốc gia tư bản chủ nghĩa, nhưng càng lên cao, trong lòng mọi người càng nhận thức được giới tuyến kia.
Giai cấp cao nhất không gì hơn được giai cấp màu đỏ, đại thế gia hoặc hào môn. Không ít đại sư nghệ thuật nhìn như đơn giản, dễ nói chuyện, điệu thấp, nhưng lại thường có thiên ti vạn lũ quan hệ với giai cấp này. Nghệ thuật bị đè ở dưới, sau mới tới giới thời trang. Đương nhiên, tầng chót nhất, chính là giới giải trí luôn bị đem lên mặt bàn mổ xẻ.
Vào đầu những năm Hoa Quốc cải cách, mở cửa cho
phép đầu tư nước ngoài, Lục gia chính là nhóm người đầu tiên. Nghe nói Lục gia đầu tư vào đất nước cũng là do người lãnh đạo lúc trước của Hoa Quốc tự mình ra mặt nói chuyện.
Cũng bởi vì lần tiến cử đầu tư ra bên ngoài này, trọng tâm của Lục gia đều nghiêng về phía Hoa Quốc. Sau hơn bốn mươi năm tích lũy, tới thế hệ của Lục Châu, nhà họ Lục đã sớm đứng vững vàng gót chân ở đây.
Ban đầu cha của Lục Châu là huyết mạch dòng chính, mẹ của anh ta cũng là hậu duệ danh môn vọng tộc, dựa vào xuất của Lục Châu, chuyện kế thừa gia nghiệp hẳn là thuận lý thành chương.
Nhưng vào lúc anh ta còn nhỏ, cha mẹ đi ra ngoài làm ăn lại gặp nạn, bất hạnh mất đi, người thừa kế Lục gia đời kế tiếp bị tranh chấp mười mấy năm, mãi cho đến mấy năm gần đây mới khó khăn xác định lại. Cái tên Lục Châu trong giới thượng lưu ngay lập tức thanh danh truyền xa, chạm tay là phỏng.
Chỉ là, nghĩ đến lời đồn nào đó về Lục gia...
Đương nhiên, tại thời điểm này, trên mặt Chúc Hồng Đào cũng sẽ không biểu hiện ra ông ta đang nghĩ gì. Sau khi dẫn Lục Châu về ghế ngồi, buổi dạ hội chính thức bắt đầu, Chúc Hồng Đào mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc này rảnh rỗi, ánh mắt không nhịn được xẹt qua người Lục Châu một cái.
Chỉ thấy người nọ đã ngồi ngay ngắn ở vị trí đệ nhất, trên tay cầm một tờ giấy nhìn như tùy ý đặt lên phía trước. Ánh đèn trên khán đài hắt vào mặt, nửa sáng nửa tối, bình tĩnh nghiêm nghị, dung mạo còn xuất chúng hơn cả nam minh tinh đang ngồi phía sau.
Có điều Lục Châu là người có địa vị cao, mặt không chút biểu tình, khí thế mang vài phần ý tứ người sống chớ lại gần, làm người khác chỉ dám nhìn một cái rồi lại nhanh chóng dời đi ánh mắt.
Chúc Hồng Đào không khỏi hoài nghi chính mình, có phải mới vừa nãy ông ta đã nhìn lầm hay không.
Tổ tiên nhà họ Lục chính là quý tộc ở hải ngoại. Cho dù là cổ kim nội ngoại, sự dơ bẩn của danh môn vọng tộc rất nhiều người biết rõ. Địa vị càng cao, càng sẽ theo đuổi huyết thống thuần tịnh, sau mấy thế hệ, các đại thế gia đều khó tránh khỏi chút bệnh di truyền.
Lục gia nổi danh hào môn, bí văn gì đó cũng có từng truyền ra. Nghe nói người Lục gia bất luận nam nữ đều có tính cách lãnh đạm, không dễ có con nối dõi, sinh ra đứa nhỏ cũng dễ bị dị dạng mà tử vong.
Nhưng vừa nãy, khi Chúc Hồng Đào nhìn thấy Lục Châu ra khỏi Toilet. Cùng là nam nhân, Chúc Hồng Đào lại là tay phong nguyệt già đời trà trộn trong giới thời trang cùng giới giải trí, liếc mắt một cái ông ta đã nhìn ra Lục đại thiếu động dục. Quần tây cắt may vừa người bởi vì dục niệm phình to ra cộm rõ lên, không hổ là con lai, kích cỡ kinh người đến đáng sợ.
Tuy rằng Lục Châu sắc mặt đạm mạc, nhưng tình huống thân thể lại quá chói lọi, sợ là dù chỉ một văn tiền không cũng liên quan tới tính cách lãnh đạm của anh ta. Không biết ở trong toilet đã xảy ra chuyện gì, khó trách lâu như vậy mình cũng không tìm được người này.
Trong lúc Chúc Hồng Đào đang miên man suy nghĩ, người chủ trì trên khán đài đã hạ màn, Lục Châu thừa dịp ánh đèn mờ tối đi, từ trên chỗ ngồi đứng dậy, đi đến trước mặt ông.
"Chúc tiên sinh, mọi người hôm nay tới tham gia buổi dạ hội, đều ở trong danh sách này sao?" Lục Châu nói, đưa thứ trong tay ra cho Chúc Hồng Đào xem.
Chúc Hồng Đào gật đầu nói: "Chỉ cần là khách mời của bộ phim 《 Tầm Nhìn Tục Lệ 》 tất cả đều ở trên danh sách."
Sau khi nói xong, Chúc Hồng Đào lại bổ sung: "Đúng rồi, có vài vị khách quý cùng tôi hợp tác, có thể tùy thân mang theo một hai người khác tiến vào, chủ yếu là chỉ xem trọng việc bọn họ dễ dàng đến tham dự, những người này chỉ cần thông báo trước một chút là được, cũng đăng ký trước ở trong danh sách khách mời."
"Thì ra là vậy." Lục Châu thấp giọng nói: "Đã biết, phiền toái rồi."
"Lục tổng thật sự là quá khách khí." Chúc Hồng Đào cười nói, "Ngài có muốn tôi yêu cầu nhân viên đưa tên toàn bộ những người tham gia hôm nay, kể cả đi chung, sửa sang lại một chút cho ngài không?"
"Không cần." Lục Châu nói, vừa lúc có cuộc gọi tới, anh ta lập tức xoay người đi tới góc phòng nghe điện thoại.
"Uy, Lý thúc." Lục Châu nói với điện thoại.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói hơi già nua: "Thiếu gia, ngài tìm tôi có chuyện gì phân phó sao?"
"Có khả năng...... Tôi tìm được người muốn kết hôn rồi." Lục Châu nói, trên khuôn mặt ít khi cười lộ ra một tia nhàn nhạt vui vẻ.