Con Trai Là Nam Phụ

Chương 47-2


trước sau

Editor: Lạc Tiếu - 05/02/2020

Vị trí phát ra âm thanh cách cửa phòng Đường Dĩ Tố không xa. Thanh âm này thập phần bén nhọn, lực xuyên thấu cực mạnh, không chỉ có Đường Dĩ Tố nghe được, ngay cả Đường Táo ở bên kia cũng ngẩn ra một chút.

Đường Dĩ Tố phản xạ có điều kiện ngẩng đầu, nhìn thoáng qua về phía cửa phòng. Sau khi xác nhận không liên quan đến mình, cô đang cúi đầu chuẩn bị nói tiếp thì lại nghe được âm thanh khắc khẩu truyền tới một lần nữa.

Càng làm cho người ta khó lòng bỏ qua chính là, một lát sau, cư nhiên còn có tiếng khóc trẻ con.

Đường Dĩ Tố tức khắc có chút ngồi không yên. Cô cầm di động đi đến gần cửa phòng, nhìn qua mắt mèo, cái gì cũng nhìn không thấy. Đường Dĩ Tố đành phải mở cửa, thò đầu ra hướng về phía âm thanh.

Người phụ nữ phát ra tiếng thét chói tai kia, vậy mà là Hàn Thu Nhã!

Đôi tay cô ta nắm chặt Trình Du, điên cuồng thét la hét, trừ Hàn Thu Nhã ra, còn có Bành Hiểu Vũ cũng đang đứng gần đó. Thấy Trình Du bị dọa đến khóc lớn, Bành Hiểu Vũ cực lực giữ chặt Hàn Thu Nhã, mở miệng khuyên can.

Nhưng mà hình như Hàn Thu Nhã đã uống say, cô ta giãy giụa như phát điên, vừa cố gắng tránh thoát khỏi Bành Hiểu Vũ, vừa cao giọng hét to: "Dựa vào cái gì chứ! Rõ ràng ngay từ đầu đã nói chúng ta là diễn viên chính. Kết quả thì sao? Hiện tại tôi chỉ làm nữ phụ cho cô ta, người khác ai cũng thấy tôi ngu tôi khờ. Bây giờ tôi lại bị đối xử như vậy."

"Hàn Thu Nhã, em bình tĩnh một chút, buông Trình Du ra trước đi." Bành Hiểu Vũ vội vàng nói.

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hàn Thu Nhã tựa như không nghe thấy, chỉ túm chặt Trình Du, lúc thì khóc, lúc thì cười.

Bành Hiểu Vũ dần dần mất đi kiên nhẫn, quát lên: "Em uống say rồi, mau cùng anh trở về!"

"Trở về? Về đâu? Về nhà sao?" Hàn Thu Nhã rống lên, "Tôi ở đây nhiều ngày như vậy, vì cái bộ điện ảnh này mà từ chối bao nhiêu lời mời quảng cáo. Chỉ vì một cảnh để đạo diễn vừa lòng, tôi phải liên tục lặp lại một lần rồi một lần, cả người đầy thương tích. Dựa vào cái gì mà kêu tôi về nhà? Anh không có tư cách! Tôi không muốn đi, cũng không cần phải đi!"

Bành Hiểu Vũ nghe xong, gân xanh trên trán nhảy lên: "Chuyện của chúng ta, chúng ta phải tự giải quyết, Trình Du chỉ là đứa trẻ, em buông nó ra trước đi."

"Tôi không buông đó, anh giỏi thì đánh tôi đi." Hàn Thu Nhã cười lạnh.

Bành Hiểu Vũ vài lần nâng tay lên, thiếu chút nữa muốn động thủ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Đường Dĩ Tố thấy vậy, tức khắc có chút nhìn không được.

Chuyện giữa hai người lớn, liên quan gì tới đứa nhỏ chứ?

Trình Du chỉ là cô bé do đạo diễn tìm tới từ Viện phúc lợi, không có người giám hộ nên Hàn Thu Nhã mới dám đối xử với con bé như vậy. Nếu như Trình Du có cha mẹ thân sinh, ai mà chịu được khi thấy con mình bị khi dễ.

Đường Dĩ Tố nói khẽ với Đường Táo trong video: "Có chuyện xảy ra, má mi đi xử lý một chút, con đi ngủ trước đi, ngày mai chúng ta lại nói chuyện, được không con?"

Đường Táo trừng lớn đôi mắt nhìn Đường Dĩ Tố: "Má mi, có bạn nhỏ đang khóc sao?"

"Ừm." Đường Dĩ Tố nói, "Như vậy đi, có chuyện gì ngày mai sẽ nói với con. Mau mau ngủ đi, Tiểu Táo ngủ ngon."

Đường Dĩ Tố nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó đi ra phía trước.

Mới nói mấy câu cùng Đường Táo, hiện tại lại có không ít người do bị động tĩnh hai người kia làm ra đánh thức, liên tiếp đi ra ngoài hành lang. Sau khi nhìn thấy Trình Du bị Hàn Thu Nhã túm chặt không buông, bọn họ vội vàng chạy tới khuyên can.

"Thực xin lỗi mọi người, là tôi không đúng, tôi sợ Trình Du đói bụng nên đi mua bữa ăn khuya cho con bé. Không ngờ lại biến thành như vậy.." Bành Hiểu Vũ nhìn người tới càng ngày càng nhiều, mặt lộ vẻ quẫn bách chi sắc, xấu hổ giải thích.

Hắn cùng Trình Du vẫn luôn ở Nam Mộc thôn đóng phim, hai người nhận thức lâu như vậy, quan hệ cũng không tồi, Bành Hiểu Vũ quan tâm đứa nhỏ một chút cũng không gì đáng trách. Chỉ là ai cũng không ngờ, Hàn Thu Nhã vậy mà lại ở thời điểm này nổi điên.

Đây là tầng một, người cư ngụ đều là những người có địa vị tương đối quan trọng trong đoàn phim, không chỉ riêng Đường Dĩ Tố bị đánh thức, mà đám người Chương Bình cũng bước ra, nhiều người như vậy cùng nhau đồng lòng hợp lực, cuối cùng mới có thể ôm lấy Trình Du từ trong tay Hàn Thu Nhã.

Hàn Thu Nhã vừa thấy Trình Du bị cướp đi, những người vốn vây quanh cô ta đều chạy tới an ủi Trình Du, nước mắt lập tức muốn trào ra, ở ngay lúc này, Hàn Thu Nhã bỗng nhiên thấy được Đường Dĩ Tố đang đứng trong đám người.

Hàn Thu Nhã không chút nghĩ ngợi, nhào thẳng về phía Đường Dĩ Tố.

Đường Dĩ Tố cả kinh, cũng may lần này Bành Hiểu Vũ phản ứng tương đối mau, lập tức kéo Hàn Thu Nhã lại.

Đôi tay Hàn Thu Nhã bị Bành Hiểu Vũ khống chế được, hai mắt gắt gao trừng lên nhìn Đường Dĩ Tố: "Hiện tại mày vừa lòng chưa? Không còn ai đoạt lấy nổi bật. Mày hẳn đang đắc ý chứ gì?!"

Đường Dĩ Tố không thể hiểu được nhìn Hàn Thu Nhã: "Tôi không biết cô đang nói cái gì."

Hàn Thu Nhã thét to: "Cái loại người như mày dựa vào cái gì mà có thể làm diễn viên chính? Tai tiếng cùng Tống Thần Hạo chắc?""

"Thời gian tao xuất đạo sớm hơn mày, quay phim nhiều hơn mày, fans cũng nhiều hơn mày, thanh danh tốt hơn mày. Tao làm nữ phụ cho mày làm nữ chính còn không đủ hay sao, mà mày còn muốn tống cổ tao đi?""

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Mày dựa vào cái gì, không phải là gương mặt này hay sao?""

"Người đại diện của Ý Thành có phải rất thích thân thể của mày không? Mày ở trên giường hầu hạ hắn có sướng hay không? Hắn có biết mỗi tối mày gọi video với cha nuôi, mở miệng đóng miệng là bảo bối bảo bối không, hả con xx!"

"Đủ rồi!"

Liền ở ngay lúc này, một giọng nam lớn tiếng cắt ngang.

Mọi người xoay người nhìn thấy, thì ra là Trần Trường An, Lý Chí cùng Đồng Trân nhận được tin tức, đang từ trên lầu phòng họp chạy xuống.

Người quát
Hàn Thu Nhã, đúng là Trần Trường An.

Hàn Thu Nhã vẫn tương đối sợ Trần Trường An, vừa nghe đến thanh âm của hắn, cả người đều co rúm lại, nhưng sau khi quay đầu nhìn thấy Lý Chí, nỗi phẫn nộ lại tiếp thêm sức mạnh. Dù sao cũng sắp rời khỏi đoàn phim, cần gì phải sợ chứ!

Hàn Thu Nhã nhìn thoáng qua Lý Chí, lại nhìn thoáng qua Đường Dĩ Tố, bĩu môi cười nhạo nói: "Cẩu nam nữ mà thôi."

Đường Dĩ Tố nghe suy đoán vớ vẩn của Hàn Thu Nhã, tuy rằng không nói gì, nhưng cũng không cảm thấy tức giận cho lắm.

Mặc kệ là chuyện mỗi tối gọi video với "Cha nuôi", hay là chuyện giữa cô và Lý Chí, đều là đoán bậy đoán bạ. Thấy tình huống đã được khống chế, Đường Dĩ Tố cũng lười cãi nhau cùng Hàn Thu Nhã.

Nhưng thật ra Lý Chí đang đứng bên kia lại tức giận đến không nhẹ, trực tiếp ý bảo Bành Hiểu Vũ nhanh chóng dẫn Hàn Thu Nhã đi.

Nói giỡn sao? Hàn Thu Nhã suy đoán cái không được, sao lại dám nói mò sự tình giữa hắn cùng Đường Dĩ Tố!

Loại sự tình này có thể tùy tiện suy đoán sao?

Muốn truyền nhảm cũng nên truyền Lục Châu cùng Đường Dĩ Tố có được không? Hắn chẳng qua chỉ là người truyền lời, một chút cũng không muốn có scandal hồng phấn cùng người lão bản thích! Có muốn để người ta sống không hả?!

Đồng Trân vừa nghe thấy những gì Hàn Thu Nhã nói, lập tức minh bạch nguyên nhân cô ta nổi điên, bèn nói thẳng: "Đổi cô đi là do tôi đề nghị, lý do rất đơn giản, Trường An là đàn em của tôi, bộ điện ảnh này hắn đã đầu tư quá nhiều tâm huyết, cô không theo kịp tiến độ đoàn phim, cho dù sau lưng cô có hậu phương là nhà đầu tư cũng vô ích thôi. Người của Ý Thành cũng là do tôi tìm tới. Bành Hiểu Vũ, những thứ này cậu đã nói với Hàn Thu Nhã chưa?"

Bành Hiểu Vũ cứng đờ, miễn cưỡng gật gật đầu.

Hàn Thu Nhã nghe vậy, vẻ mặt không thể tin được, quay đầu nhìn về phía Bành Hiểu Vũ, sau khi phát hiện hắn còn đang túm chặt tay mình, không cho mình nhúc nhích, Hàn Thu Nhã bình tĩnh nói: "Anh buông em ra."

Bành Hiểu Vũ nào dám ở thời điểm này buông tay, không chỉ không buông ra, ngược lại càng túm chặt.

Hàn Thu Nhã lập tức kịch liệt giãy giụa, vừa vặn vẹo thân mình vừa giận dữ hét: "Anh buông tôi ra, Bành Hiểu Vũ, ngay cả người phụ nữ của mình cũng bảo hộ không được, anh làm đàn ông kiểu gì!"

"Vì ích lợi của mình, anh đành hy sinh tôi sao? Đuổi tôi đi, anh tiếp tục đóng phim ở đây, anh không thấy thực xin lỗi tôi sao? Tôi quá ngốc, cho rằng lần trước chúng ta chẳng qua chỉ là cãi nhau chút mà thôi, thì ra đàn ông thật sự thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, nói không yêu liền không yêu."

"Sớm biết anh là loại người này, trước đây tôi đã không nên cùng anh...."

Hàn Thu Nhã nói còn chưa dứt lời, Bành Hiểu Vũ hiển nhiên nóng nảy, lập tức cắt ngang: "Chị dâu em nói không sai, bộ điện ảnh này không thích hợp với em. Trước đây anh không nên dẫn em cùng tới đây. Chị dâu hiện tại nếu biết em biến thành như vậy, ở nhà không biết có bao nhiêu thương tâm!"

Bành Hiểu Vũ nói, gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Thu Nhã, thâm ý nói: "Thu Nhã, cho dù đóng phim điện ảnh không thích hợp với em, em còn có thể quay phim truyền hình, chậm rãi tôi luyện kỹ thuật diễn.""

"Nơi anh còn vài bộ phim, nếu như em có hứng thú, về nhà xem một chút, chờ sau khi kỹ thuật diễn tăng lên, về sau chưa chắc không có cơ hội cùng Trần đạo tiếp tục hợp tác. Những kinh nghiệm em đã học được khi đóng phim ở đây, đối với em chưa chắc không phải là chuyện tốt, ngẫm lại một lần nữa những gì anh đã nói với em, em cảm thấy sao?"

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hàn Thu Nhã hiển nhiên nghe hiểu Bành Hiểu Vũ ám chỉ điều gì, nổi điên lâu như vậy, cảm giác say cũng tiêu tán đến không sai biệt lắm.

Cô nhìn Bành Hiểu Vũ, lại nhìn đám người Trần Trường An, cuối cùng nhìn thoáng qua Đường Dĩ Tố, ánh mắt lại quay về phía Bành Hiểu Vũ.

"Mày sẽ phải hối hận." Hàn Thu Nhã thấp giọng nói, nói xong năm chữ này, cô ta xoay người chạy ra khỏi đám người, thân ảnh biến mất sau chỗ ngoặt.

Ai cũng không rõ ràng lắm chữ "Mày" này của Hàn Thu Nhã là ám chỉ ai.

Sau khi Hàn Thu Nhã rời đi, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, Bành Hiểu Vũ nhất nhất xin lỗi mọi người, tự mình dẫn mỗi người đưa về phòng, sau đó mới tâm sự nặng nề mà rời đi.

Một hồi trò khôi hài không minh bạch mà bắt đầu, lại không thể hiểu được mà kết thúc.

Đối với Đường Dĩ Tố mà nói, mọi thứ nhìn như không có quan hệ gì với cô, kỳ thật cẩn thận suy nghĩ, vẫn liên hệ rất lớn. Tạm thời không nói đến vì sao người đại diện của tập đoàn Ý Thành lại xuất hiện ở đây, chỉ là chuyện đổi nữ phụ, là đã ảnh hưởng rất lớn tới toàn bộ đoàn phim.

Hàn Thu Nhã rời đi, có nghĩa là có rất nhiều cảnh quay trước đó phải một lần nữa quay bổ sung, cũng may bởi vì Hàn Thu Nhã diễn không tốt, cảnh quay bị cắt giảm, thành ra cảnh quay bổ sung cũng không quá nhiều. Dù sao thì trọng tâm của bộ điện ảnh vẫn là ở Nam Mộc thôn.

Cũng không biết sau khi Hàn Thu Nhã rời đi, diễn viên thay thế cô ta sẽ là ai.

Lòng mang theo nghi vấn, Đường Dĩ Tố sau khi rửa mặt xong, nằm trên giường nặng nề ngủ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện