Editor: Lạc Tiếu - 11/02/2020
Ngày hôm sau hội họp với đoàn phim, Đường Dĩ Tố lại một lần nữa tìm tới Trình Du.
Bất đồng với quan tâm hỏi thăm trước kia, lúc này đây, cô thay đổi địa vị của mình, không hề định nghĩa mình đóng vai ""mẹ"" của Trình Du nữa, mà là nỗ lực thả lỏng, ở chung với cô bé như một người chị.
Lúc nhàm chán thì cùng nhau chơi trò chơi; thèm ăn thì trốn đạo diễn ăn mấy ngụm đồ ăn vặt; bị đạo diễn mắng, hai người cùng châu đầu với nhau, cùng lẩm nhẩm lầm nhầm thương lượng phải làm sao bây giờ.
Hiệu quả vô cùng rõ ràng.
Bản thân Trình Du là một bé gái có tính cách rất tốt, lại lớn lên ở Viện phúc lợi, hoàn cảnh trưởng thành của con bé cũng không thể so được với những đứa trẻ có gia đình bình thường khác, thân thể vì vậy nhìn qua còn có vẻ nhỏ hơn tuổi thật một chút.
Trong quá trình đóng phim, kỳ thật Trình Du cũng rất muốn phối hợp với Đường Dĩ Tố, chẳng qua đứa nhỏ này không biết nên xử lý như thế nào với mối quan hệ thập phần xa lạ này mà thôi.
Hiện giờ, Đường Dĩ Tố chuyển biến phương thức, Trình Du tự nhiên cũng thay đổi theo. Dưới sự dẫn dắt của cô, Trình Du rất nhanh đánh vỡ ngăn cách giữa hai người.
Chờ sau khi Trình Du cùng Đường Dĩ Tố quen thuộc với nhau, Đường Dĩ Tố lại tiếp tục từng chút từng chút thay đổi hình thức ở chung của hai người. Chậm rãi, bầu không khí hợp tác của một lớn một nhỏ rốt cuộc trở về bình thường.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cảnh này yêu cầu con đứng ở vị trí này, cùng bạn nhỏ trong thôn chơi trò chơi, cô sẽ ngồi ở cửa nhìn con, vẻ mặt của cô có thể hơi hung dữ, nhưng con cần phải chạy lại đây, tựa như trước đó chúng ta đã từng chơi trò chơi, có được không?" Đường Dĩ Tố một tay cầm kịch bản, tay còn lại cũng cầm một cái bánh bao nhân đậu như Trình Du, hai người vừa ăn vừa giao lưu.
Biểu tình trên mặt Trình Du còn có chút khẩn trương, miễn cưỡng gật gật đầu.
Đường Dĩ Tố thấy vậy, nhìn cái bánh trong tay một chút, bỗng nhiên nói: "Bánh bao ăn ngon sao?"
Trình Du sửng sốt, đáp lời: "Dạ ăn ngon."
"Vậy.. Hay là như vậy, chút nữa con vừa ăn bánh bao, vừa chơi trò chơi với các bạn. Sau đó con cầm bánh bao, lúc chạy về phía cô thì chia sẻ cho cô, được không?"
Thêm một cái đạo cụ nhỏ, không chỉ sinh động bày ra quan hệ giữa hai mẹ con, lại còn có thể dùng đồ ăn giảm bớt một chút áp lực cho bé con, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Trình Du nghe Đường Dĩ Tố nói vậy, đối với chuyện tay cầm bánh bao cũng tràn ngập chờ mong, Đường Dĩ Tố thấy bạn nhỏ cùng diễn vui thích, lập tức lôi kéo Trình Du đứng dậy: "Đi, chúng ta đi nói chuyện với đạo diễn thử xem có thể tăng thêm tình tiết này không."
Một lớn một nhỏ vừa gặm bánh bao, vừa đi vào một chỗ khác trong phim trường. Kết quả không thấy Trần Trường An đâu, ngược lại lại thấy có vài người nhân viên công tác đang đứng một bên trò chuyện.
"Có ai biết Trần đạo đâu không?" Đường Dĩ Tố hỏi.
"Mới vừa có điện thoại, đã cùng với biên kịch đi ra ngoài rồi. Hình như là người bên phía nhà đầu tư muốn tới đoàn phim, Trần đạo đi trước chiêu đãi một chút." Một nhân viên công tác nói.
Tính tình Trần Trường An tuy rằng không tốt, nhưng làm người lại là thực không tồi, chỉ cần là chuyện có liên quan tới công tác, hắn liền vô cùng có trách nhiệm.
Giống như chuyện bên phía nhà đầu tư này, các đoàn phim khác chắc chắn còn yêu cầu diễn viên chính có mặt, kết quả ở đoàn phim 《 Khu không người 》, đạo diễn mang theo biên kịch đi rồi, lưu lại các diễn viên tiếp tục ở phim trường cân nhắc vai diễn của mình.
Đường Dĩ Tố nghĩ đến chuyện trước đó Đồng Trân đã yêu cầu, liền thuận miệng hỏi một câu: "Người của bên phía nhà đầu tư tới lần này, là người đã tới lần trước sao?"
"Hình như không phải đâu, là người khác đó." Người kia lại trả lời.
Nhà đầu tư của《 Khu không người 》 không chỉ có một. Tập đoàn Ý Thành nếu đã từng cho Lý Chí tới đây, hẳn là sẽ không tiếp tục cử người lại đây một chuyến nữa. Nếu vậy, người tới lần này, có lẽ chính là bạn của Đồng Trân chăng?
Đồng Trân đã từng giúp đỡ Đường Dĩ Tố nhiều như vậy, trước mắt Đường Dĩ Tố cũng không có gì có thể hồi báo cô ấy. Lần này, bạn của Đồng Trân tới đây, cô nhất định phải cố gắng chu đáo với người ta một chút.
Mang trong lòng sự chờ mong, cô dẫn Trình Du trở lại chỗ cũ, tiếp tục tiến hành đối diễn.
Hơn một giờ sau, Trần Trường An, Ninh Duy cùng đám người chủ chốt của đoàn phim trở về. Sau khi các nhân viên vào chỗ, lập tức liền bắt đầu đóng phim. Đường Dĩ Tố cũng không suy nghĩ tới chuyện người của nhà đầu tư nữa, nhanh chóng cùng Trình Du bắt đầu nhập vai.
Ninh Duy tiếp thu đề nghị của Đường Dĩ Tố, vì giúp cho diễn viên nhí càng nhanh chóng nhập diễn, hắn đi lên trấn trên mua hẳn một túi bánh bao đậu trở về.
Trạng thái của Trình Du quả nhiên tốt hơn trước đó rất nhiều. Chỉ khổ cho Đường Dĩ Tố, mặc dù hiện tại cả hai đều trong trạng thái hòa hợp, cũng không có khả năng chỉ quay một lần là qua. Dù sao đi nữa cũng phải có chi tiết này, chi tiết kia không cẩn thận bị thiếu sót. Phàm là đạo diễn, đều có chút theo đuổi sự hoàn mỹ, chắc chắn càng cần quay lại nhiều lần.
Mỗi lần quay, Đường Dĩ Tố liền phải ăn mấy ngụm bánh bao, qua mấy lần, cả túi bánh bao cũng nhanh chóng bị cô ăn sạch.
Bánh bao này ngẫu nhiên ha ha, còn cảm thấy thật là mỹ vị. Liên tục ăn mười mấy cái vào trong bụng, Đường Dĩ Tố tuy là loại
diễn viên có lực nhẫn nại tương đối tốt, cũng cảm thấy chịu không thấu.
Mà lần này ăn nhiều tới nỗi, sau này nhìn thấy bánh bao, cô đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi sâu sắc.
"Action!"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại một lần nữa bắt đầu, Đường Dĩ Tố lập tức điều chỉnh trạng thái, nháy mắt nhập diễn hóa thân thành Chu Tinh, đang ngồi ở trước cửa phòng, ánh mắt hờ hững nhìn đám trẻ con đang chơi đùa cách đó không xa.
Con gái cô tựa hồ cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của mẹ, vừa gặm bánh bao, vừa cười chạy tới, sau đó lập tức bổ nhào vào người Chu Tinh. Cô bé cầm cái bánh bao đang gặm được một nửa trong tay, đưa lên miệng cô: "Mẹ ơi, mẹ ơi..."
Con gái cô từ nhỏ lớn lên ở nông thôn mang theo nồng đậm khẩu âm, toàn thân dơ hề hề, chỉ có một đôi mắt hắc bạch phân minh. Khi con bé nhìn về phía Chu Tinh, trong mắt đều là gương mặt của mẹ nó.
Chu Tinh liếc nhìn đứa trẻ có gương mặt vài phần tương tự với ba nó một cái, lại rũ mắt nhìn xuống cái bánh bao, nhẹ nhàng cắn một ngụm.
"Ăn..." Cô bé nhìn thấy mẹ mình ăn, tức khắc cười khanh khách.
Chu Tinh trong tiếng cười của trẻ nhỏ, ăn một ngụm lại một ngụm, mặt không biểu tình ăn sạch cái bánh bao.
"Cắt!" Thanh âm Trần Trường An thanh âm truyền đến.
Lời của hắn vừa vang lên, Đường Dĩ Tố liền lập tức đứng lên, sờ sờ cái bụng phình phình, hít sâu vài hơi, "Trong thời gian ngắn tôi sẽ không bao giờ đụng tới bánh bao nữa."
Đường Dĩ Tố vừa nói, vừa nhanh chóng chạy qua một bên tìm ly nước của mình. Ực ực nuốt mấy miệng nước, trước làm bánh bao đang kẹt ở yết hầu ngoan ngoãn đi xuống dạ dày đi rồi tính tiếp.
Cô uống đến vội vàng, nước dọc theo khóe miệng chảy ra. Một nhân viên công tác bên cạnh thấy vậy, chạy đến dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chạm chạm Đường Dĩ Tố.
"Làm sao vậy?" Đường Dĩ Tố dùng tay lau miệng, kỳ quái hỏi.
"Người phụ trách bên đầu tư tới. Chú ý hình tượng chút đi."
"Tới rồi hả?" Đường Dĩ Tố kinh ngạc nói, "Ở đâu đâu, là nam hay nữ vậy?"
"Đương nhiên là nam." Người nọ nói, mấy người khác liếc mắt nhìn nhau, nụ cười trên mặt đều có chút ái muội, "Nhưng là soái ca, còn đẹp trai hơn những minh tinh chúng ta từng gặp qua."
"Nghe nói là do Trân tỷ trở về nói ngọt không ít, đại Boss mới cảm thấy hứng thú với bộ điện ảnh này, liền quyết định tự mình lại đây nhìn xem."
"Tổng tài ở cùng một khách sạn với chúng ta đó nha."
"Sao hả, không lẽ cô muốn gõ cửa phòng sao. Lúc Trần đạo mang theo đoàn đội đi đón người, thuần một sắc nam nhân, không có một nữ nhân nào. Tôi sợ đám hoa si mấy người ngay cả một góc áo của người ta cũng không sờ được!"
"Dù sao mộng tưởng hão huyền cũng không mất tiền, chúng ta ảo tưởng một chút thì có sao đâu."
"Ai ai ai, ngại quá mấy má ơi! Anh ấy nhìn qua kìa!"
"Hí hí hí hí hí."
Tầm mắt Đường Dĩ Tố cũng chạy theo lời nhân viên công tác nhìn qua. Chỉ thấy cách đó không xa, một người đàn ông đang ngồi trên ghế, ánh mắt hắn vừa lúc đối diện với Đường Dĩ Tố.
Tình cảnh này, quả thực giống như đúc lần trước, lúc cô quay quảng cáo băng vệ sinh. Điểm khác nhau duy nhất chính là bối cảnh, từ Sophie studio, đổi thành Nam Mộc thôn.
Đường Dĩ Tố: "!!"
Lục Châu sao lại có mặt ở đây?!
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không chút suy nghĩ, phản ứng đầu tiên của cô chính là dời đi ánh mắt, xoay người, trực tiếp để cái ót mình ""nói chuyện"" với Lục Châu.
Nhóm nhân viên công tác cũng không biết chuyện vừa phát sinh, vẫn còn đang cười trộm nói chuyện phiếm. Một lát sau, cuối cùng có người phát hiện Đường Dĩ Tố không thích hợp, trộm liếc mắt nhìn thoáng qua, cười nói: "Dĩ Tố, cô là đang đỏ mặt sao?"
"Oa, Dĩ Tố cũng cảm thấy hứng thú với tổng tài nha!"
"Dĩ Tố Dĩ Tố, tí nữa cô đề nghị với đạo diễn, tối nay mọi người cùng nhau ăn liên hoan được không? Tựa như lần trước ăn cơm cùng người phụ trách của tập đoàn Ý Thành đó."
- --
Lạc: Đột nhiên hơi muốn than vãn một chút ~
Cả ngày hôm nay mới sáng dựng đầu dậy chưa kịp ăn sáng đã bị Bơ - editor bên Canh Mạnh Bà - hối thúc beta cho xong 1 chương. Sau đó từ trưa tới chiều tối edit thêm 2 chương của bộ Nói dối không ngừng nghỉ, tối nay lại thêm 1 chương Con trai là nam phụ.
Hự.. Nếu tính mỗi chương beta mất 1 tiếng, mỗi chương edit mất hơn 2 tiếng, chưa kể edit xong phải tự beta lại một lần nữa, thì hôm nay mình ít nhất đã ngồi hết hơn 7 tiếng trên máy tính rồi..
Dù sao thì, mọi người 14/2 vui vẻ, Valentine hạnh phúc nha ~