EDITOR: GOBLIN
—
Lúc Sở Tỷ tỉnh dậy mặt trời đã đứng bóng.
“Đại nhân tỉnh rồi ạ.” Giọng nói dịu dàng có chút quen thuộc vang lên bên tai, Sở Tỷ mở mắt, đối diện là thị nữ Ngưng Sa từng hầu hạ mình.
“Ngưng Sa....” Sở Tỷ ngẩn người, “Mấy giờ rồi?”
“Đã quá trưa rồi ạ.” Ngưng Sa dâng khăn mặt, “Ngài muốn rửa mặt chưa hay lại ngủ thêm chút nữa?”
“Ta ngủ đủ rồi.” Sở Tỷ nhận khăn, Ngưng Sa phất tay, các thị nữ bưng chậu rửa mặt nối đuôi nhau tiến vào hầu hạ Sở Tỷ.
Đợi hắn rửa mặt xong, thức ăn đã bày sẵn trên bàn, Sở Tỷ ngồi xuống mở nắp, chỉ là vài món điểm tâm cùng cháo hoa, nhẹ nhàng thanh đạm, nhưng đủ làm bụng hắn thèm thuồng.
Ngưng Sa đứng hầu hạ bên cạnh thấy hắn ăn uống ngon miệng, không khỏi mở miệng, “Đây là Đại Vương đặc biệt sai người tìm đầu bếp Đại Thiệu sang, chỉ để nấu riêng cho ngài đấy ạ.”
“....!vậy à.” Sở Tỷ không nóng không lạnh ‘à’ một tiếng, nhưng động tác nâng đũa dần chậm lại.
Ngưng Sa thấy vậy biết mình lắm miệng, biết điều lui xuống.
Sở Tỷ thất thần nhìn bàn ăn trước mắt, có chút ăn không biết vị.
Hắn nào phải kẻ ngốc, Tô Hách Ba Khổng tỉ mỉ lo lắng chuyện ăn, mặc, đi lại của hắn; lại chăm sóc ân cần khác với mọi người, làm sao hắn không nhận ra được? Thế nhưng...!đế vương đa tình rồi lại càng vô tình.
Hắn không biết nên làm gì để mở cửa lòng lần nữa, Tô Hách Ba Khổng càng vì hắn làm hết thảy, chỉ càng khiến hắn thêm bất an mà thôi.
“Em lại thất thần.” Tô Hách Ba Khổng ôm Sở Tỷ vào lòng, giúp hắn vén lại lọn tóc rối, “Đang nghĩ gì thế?”
“Đừng.....” Lại một hồi dây dưa, dường như làm bao nhiêu với Tô Hách Ba Khổng cũng không đủ, mỗi ngày đều dẫn dắt hắn chìm nổi trong biển dục, tính cách vốn ngượng ngùng, nay đã có thể an nhiên ngủ trong lòng của nam nhân, nghiễm nhiên đã tập mãi thành quen.
Thói quen thực sự là một thứ đáng sợ.
Lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Sở Tỷ lại lắc đầu, đáp: “Không có gì, chỉ là hơi mệt thôi.”
Tô Hách Ba Khổng đùa nghịch mái tóc đen tuyền của hắn nói: “Không lâu nữa sẽ đến hội săn bắn của tộc ta, em muốn tham gia không?”
“Săn bắn?!” Sở Tỷ không kiềm nỗi hưng phấn chống tay nhổm dậy, nghiêng mặt nhìn Tô Hách Ba Khổng, “Ta....” Lời đã đến môi lại nuốt ngược vào trong.
“Biết em muốn đi mà.” Tô Hách Ba Khổng nói, “Chyện gì em cũng giữ trong lòng không nói với ta, lúc nào ta cũng phải đoán cả, may mà ta đoán đúng.”
Sở Tỷ nghe vậy không biết đáp thế nào, đành nằm xuống bên cạnh Tô Hách Ba Khổng, hai gò má đỏ ửng.
“Sở Tỷ, thử tin tưởng ta đi.” Tô Hách Ba Khổng siết hắn vào lòng.
“Tin.....” Sở Tỷ đánh một cái ngáp, trở mình đưa lưng về phía Tô Hách Ba Khổng.
Qua mùa đông giá rét dài dằng dặc, đến mùa xuân ôn hòa ấm áp, ngày hè chói chang rốt cuộc cũng đến, toàn bộ sinh vật trong rừng không hẹn cùng nhau khoe khoang sức sống mãnh liệt của chúng.
“Tô Hách Ba Khổng!” Ba Âm cưỡi ngựa đến trước mặt Tô Hách Ba Khổng, mặt mày loan loáng vui mừng.
“Động vật năm nay phong phú mà nhiều ghê, đã vậy còn béo tốt nữa.
Nè, mới bắt được đấy.” Đoạn vung tay, không biết ném thứ gì về phía Sở Tỷ bên cạnh Tô Hách Ba Khổng, Sở Tỷ thấy vật lạ bay về hướng này, giật mình, vừa định nghiêng người né tránh, thứ kia đã bị Tô Hách Ba Khổng bắt được — là một con chim trĩ.
“A ha ha, Tô Hách Ba Khổng, thân thủ ngươi vẫn mau lẹ như vậy!” Ba Âm nhìn cái mặt đen như đít nồi của Tô Hách Ba Khổng cười giã lã, “Đùa tí thôi mà.”
Tô Hách Ba Khổng vung tay ném chim trĩ về chủ của nó, “Kẻ nào thua, tiền thưởng săn bắn năm nay kẻ đấy chi.”
“....!Tô Hách Ba Khổng!!!” Ba Âm tức tối gào lên.
“Ý kiến?” Tô Hách Ba Khổng xem thường.
“Được được được!!” Ba Âm quay đầu ngựa, “Còn chưa biết ai thắng ai thua đâu.”
“Y chỉ đùa thôi mà.” Sở Tỷ lắc đầu hòa giải.
Tay Tô Hách Ba Khổng thản nhiên đặt lên bàn tay đang giữ cương ngựa của Sở Tỷ, “Nếu em có thể giành hạng nhất, ta sẽ đáp ứng một nguyện vọng của em.”
“Cái gì cũng được ư?” Sở Tỷ nhìn y, nóng lòng muốn thử.
“Tất nhiên.” Tô Hách Ba Khổng nắm tay hắn, “Biểu hiện cho tốt nhé.”
Sau đó gật đầu ra hiệu cho thuộc hạ, săn bắn hằng năm chính thức bắt đầu.
Sở Tỷ điều khiển ngựa, phi nước đại vào rừng, nhóm hộ vệ được Tô Hách Ba Khổng sắp xếp từ trước cũng theo sát vó ngựa của Sở Tỷ vào rừng.
Đến khi không còn thấy bóng Sở Tỷ nữa, Tô Hách Ba Khổng mới quay đầu ngựa về một hướng khác chạy đi.
Đã rất lâu rồi Sở Tỷ không cưỡi ngựa tự tại thế này.
Mặc dù đằng sau có một cái đuôi dài ngoằng, nhưng không ảnh hưởng gì đến niềm phấn khích của hắn.
Tuy hắn không thiện cưỡi ngựa bắn cung, nhưng không người nam nhân nào lại không yêu sự sảng khoái được phóng ngựa rong ruổi đây đó.
Sở Tỷ ra roi thúc ngựa, một đường chạy băng băng, mãi khi không còn thấy nhóm thị vệ phía sau, mới dừng lại.
Trong rừng vô cùng vắng lặng, thỉnh thoảng chỉ có tiếng chim hót hoặc tiếng côn trùng truyền đến, Sở Tỷ thấy xa xa có một hồ nước nhỏ, bèn tung người xuống ngựa bước đến.
Hoa cỏ quanh hồ xanh tươi mơn mởn, nước hồ trong vắt, phẳng lặng như gương, Sở Tỷ nhúng tay thử, hơi lạnh một chút, nhưng rất sảng khoái.
“Sở đại nhân.” Thị vệ vừa bị cắt đuôi đã đuổi kịp, Sở Tỷ chỉ nhìn y một chút rồi không để ý nữa.
Thị vệ nọ dường như đã quen sự lạnh lùng của hắn, dừng lại ở một khoảng cách không gần không xa.
Hồi lâu sau lại có tiếng vó ngựa truyền tới, thế nhưng không phải thị vệ của Sở Tỷ.
Sở Tỷ đứng dậy, nhìn người đang tiến lại phía hắn.
“Mi là Sở Tỷ.” Người nọ mặc mãng bào màu tím, đầu đội ngọc quan, ngũ quan đoan chính, khí chất cao quý trời sinh.
Dù rằng là lần đầu gặp Sở Tỷ, nhưng giọng điệu vô cùng chắc nịch.
Đây là lần đầu tiên Sở Tỷ nhìn thấy người trong dòng tộc của Tô Hách Ba Khổng.
Trông trang phục người nọ, hẳn là đường đệ của Tô Hách Ba Khổng.
“Nô tài tham kiến Đôn thân vương.” Thông qua nhóm thị vệ hành lễ, vô tình xác nhận phỏng đoán của Sở Tỷ.
Đôn thân vương gật đầu, nhìn Sở Tỷ, “Vì sao có kẻ không hành lễ?”
“Kha Hãn từng hạ chỉ, trừ Kha Hãn, ta không cần hành lễ với bất kì ai.” Thật ra cho dù là Tô Hách Ba Khổng, cũng chưa bao giờ yêu cầu hắn hành lễ với y.
“A.” Đôn thân vương khinh thường ra mặt, “Chẳng biết nhà mi giở công phu gì mà Vương huynh lại khăng khăng một