Editor: Goblin
—Mùa đông, Diên Xương năm thứ nhất.
Thiệu Cảnh bỏ qua sức ép dư luận từ phía quần thần, quyết định mở ân khoa vào tháng tư năm sau.
Vốn nghĩ việc Khang Khải hoàng đế băng hà sẽ khiến các kì thi hương, huyện và tỉnh bị trì hoãn, nhưng nay chẳng những không huỷ bỏ mà còn mở thêm ân khoa làm các sĩ tử Đại Thiệu ai nấy đều vui như mở cờ trong bụng, lòng tràn trề hy vọng, cho dù đã vào những ngày cuối năm cũng không lơi là dù chỉ một phút, chăm chỉ đèn sách.
Trong khi đó, quyền thần trong triều vẫn chưa đưa ra kết luận gì về sự việc này, nhưng đồng thời cũng ăn ý bảo trì trầm mặc.
Song, ngoài mặt thì im lặng nhưng không đồng nghĩa là sâu trong lòng không có dị nghị khác.
Cổng lớn phủ Vinh Quốc Công cũng vì chuyện này mà sắp bị nhóm người muốn cầu kiến san bằng.
“Lão gia, kinh đô tuần án Trương Thành cầu kiến ạ.” Lão quản gia Vinh Quốc phủ – Lý Niên bước đến trước mặt Vinh Quốc Công bẩm báo.
“Lý Niên, ra truyền lời, nói Vinh Quốc Công bị bệnh ai cũng không tiếp.” Vinh Quốc Công điềm nhiên ngồi trên ghế thái sư uống trà, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lấy một lần.
“Cái này...!Lão gia, như vậy không tốt lắm thì phải.” Lý Niên hơi khó xử nói, “Trương đại nhân đã cầu kiến ngài mấy lần, nếu lấy lý do này hình như hơi qua loa...”
“Lý Niên à, ngươi theo ta đã bao năm rồi, chút chuyện này cũng không hiểu sao?” Lúc này Vinh Quốc Công mới ngước mắt nhìn lão quản gia, “Tiểu hoàng đế đang muốn phát uy.”
“Vậy...!chúng ta cứ im lặng nhìn thôi sao lão gia?”
Vinh Quốc Công đặt chung trà lên bàn, chuyển đề tài: “Tước vị phủ Vinh Quốc chúng ta đến đời Hi Nhi chỉ còn là bá tước.”
“Vâng, đúng vậy.” Bàng Hi là đứa con Vinh Quốc Công có lúc tuổi đã muộn mằn, là đệ đệ của mẫu thân Thiệu Cảnh, nhưng tuổi tác không khác Thiệu Cảnh là bao.
Tuy là con trai thứ nhưng vì đàn ông Bàng gia ít ỏi, thêm vào đó đời này Vinh Quốc Công chỉ còn lại đứa con trai này nên ông rất mực cưng chiều.
Thời điểm Đức Thuận Hoàng hậu còn tại thế, Vinh Quốc Công thường để vợ cả mang Bàng Hi tiến cung làm bạn với Thiệu Cảnh.
“Ta già rồi, trước mắt có thể chống đỡ thêm vài năm nữa nhưng dẫu sao cũng không phải mãi mãi.
Ngươi nhìn Bàng Hi xem, nó là người gánh vác được đại sự sao? Nếu muốn duy trì vinh quang một nhà Bàng gia này, chúng ta vẫn phải dựa vào bệ hạ.”
“Vậy sao ban đầu không lập...” Lý Niên cũng tự biết lời tiếp theo thốt ra chính là đại nghịch bất đạo nên im bặt không nói tiếp.
Vinh Quốc Công đương nhiên biết quản gia muốn nói gì, vốn không định nói nhiều nhưng thấy lão quản gia theo mình nhiều năm không hiểu được then chốt, nhịn không được nói vài câu, “Tất cả các ngươi đều nghĩ như thế đúng không? Thắc mắc sao ta phải bán mạng liều chết nâng đỡ một con cọp lên ngai vàng? Lý Niên ơi Lý Niên, ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy, sao giờ lại hồ đồ rồi!”
Vinh Quốc Công vỗ bàn nói: “Ngươi cho rằng Tần Trung Hải là thùng cơm thôi ư? Hắn hao tâm tổn sức giúp đỡ hoàng thái tôn chẳng lẽ không mang tư tâm giống ngươi?! Dã tâm của Tần Trung Hải quá lớn, dám mơ tưởng một tay nắm gọn triều chính!! Bàng Chấn Tường ta chỉ cầu Bàng gia đời đời vinh hoa phú quý, còn chuyện soán vị, đây chính là hành vi bị vạn người thóa mạ! Ta đã là kẻ một chân bước vào quan tài rồi còn cùng ngoại tôn tranh đoạt thiên hạ, nếu liệt tổ liệt tông trên trời biết được chắc chắn sẽ từ trong mộ nhảy ra đâm ta một đao! Đâu lợi đâu hại, ngươi đã hiểu chưa?”
“Vâng vâng vâng, lão gia dạy phải.” Lý Niên vội vàng gật đầu lau mồ hôi, tự xấu hổ thay khi bản thân nổi lên tâm tư bất chính.
“Chỉ khi hoàng thượng ngồi vững ngai vàng, Bàng gia chúng ta mới có thể yên ổn dài lâu.
Trước đây mấy đứa tiểu bối trong nhà hành xử ra sao ta xem như không thấy, nhưng từ giờ về sau không được thế nữa.
Ngươi gọi chúng nó tối nay tới đây, ta phải đích thân chấn chỉnh một phen.
Ngươi tự mình đi mời đi.” Vinh Quốc Công thấy lão quản gia đã hiểu ý mình, giọng điệu cũng hoà hoãn lại.
Lý Niên nhận được lệnh liền ra ngoài làm việc.
Hồi lâu sau bỗng nghe Vinh Quốc Công hừ lạnh nói, “Tần Trung Hải cũng chỉ giỏi trò này.”
Tối hôm ấy, người Bàng gia từ cô nương đã gả ra ngoài đến các thân thích đều tụ họp tại phủ Vinh Quốc.
Vinh Quốc Công ngồi trên ghế chủ vị, bên cạnh có tỳ nữ giúp châm trà nóng.
Nhóm vãn bối được Lý Niên đích thân đến mời, ai cũng không dám chậm trễ gấp rút chạy tới, nhưng thái độ Vinh Quốc Công lại điềm nhiên như không, hạ lệnh dọn cơm lên dùng bữa.
Bàn của mỗi gia đình đều mang tâm tư riêng, không biết Vinh Quốc Công muốn làm gì, một bữa cơm này ai nấy đều ăn trong tâm trạng lo sợ bất an.
Sau khi cơm nước no nê, Vinh Quốc Công vẫn không mở lời, mọi người đành phải cùng ông ngồi đó uống trà.
“Hôm nay gọi các ngươi tới —” uớc chừng qua nửa chén trà Vinh Quốc Công đột nhiên mở miệng nói chuyện, khiến đám vãn bối đang ngồi trong đại sảnh lập tức dỏng tai lắng nghe.
“— cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn nói một chút chuyện nhà với các ngươi mà thôi, mà cũng lâu rồi đại gia đình chúng ta không ngồi quây quần thế này rồi nhỉ.
Vừa lúc cũng sắp cuối năm, đây cũng là cơ hội để các nhà giao lưu qua lại.” Vinh Quốc Công không nhanh không chậm, như thể buổi tiệc này đúng là chỉ muốn cùng vãn bối nói việc nhà thôi vậy.
Mấy nhà tham dự tiệc không bắt được suy nghĩ của Vinh Quốc Công nên không dám tuỳ tiện mở miệng, nhất thời không ai lên tiếng tiếp lời khiến bầu không khí vô cùng lúng túng.
“Gần đây thân thể ta không tốt lắm, nếu ai hỏi tình huống ta thế nào các ngươi cứ theo sự thật mà nói, không được che giấu.
Lớn tuổi rồi sinh bệnh có gì lạ đâu, phải không?” Vinh Quốc Công nói xong không ít chi thứ cùng thân thích bắt đầu đổ hắc tuyến.
Cơ thể lão nhân gia ngài vẫn khoẻ phây phây thế kia, loan tin như vậy chẳng phải trợn mắt nói mò sao hả!
Nhưng Vinh Quốc Công đã bảo thế thì ông chính là đang “sinh bệnh”, mà không bệnh thì cũng phải thành có bệnh.
Mọi người liên tục vâng vâng dạ dạ.
“Được rồi, không còn sớm nữa, ta cũng không giữ các ngươi lại lâu.
Về nhà cả đi.” Dứt lời, Vinh Quốc Công đứng dậy về sương phòng ở hậu viện để lại nhóm người trong nội đường còn đang ngơ ngác nhìn nhau.
Phái đại quản gia Lý Niên đích thân đến mời từng nhà một chỉ để hời hợt nói vài câu thế thôi á? Đây rốt cuộc là thế nào!!!
“Bàng thiếu gia...” Người lên tiếng là phu quân của đại tỷ Bàng Hi – Phương Ngọc Sanh, một thương gia giàu có không nhúng tay vào triều chính, cho nên trong gia tộc Phương Ngọc Sanh là người không làm người khác kiêng kỵ nhất, lúc nói chuyện cũng không kiêng dè gì nhiều.
Tình hình trước mắt mọi người đều không dám