Editor: Goblin
—“Năm đó lão phu cũng lấy thân phận Thị Lang ra tiền tuyến, đánh thắng khải hoàn trở về.
Đất nước lâm nguy, là lúc cần sức của nhiều người.” Chẳng ai ngờ rằng người mở miệng giải vây lại chính là Vinh Quốc Công.
Hậu bối kia thấy vậy lập tức khoá chặt mồm không dám ho he nửa chữ, thu mình rút vào đám quan viên.
“Làm gì mà náo nhiệt vậy, ta có bỏ lỡ gì không?” Cửa phòng bất thình lình mở toang, nguyên lai là Tần Hữu thừa tướng đến.
Cuộc họp này quả thật đông đủ.
Hai kẻ đối đầu nhau nhiều năm lần này không gay gắt như mọi khi, gật đầu thăm hỏi nhau đôi câu, Tần Trung Hải ngồi xuống cái ghế bên cạnh Vinh Quốc Công, mở miệng hỏi: “Tình hình chiến sự sao rồi?”
Đại thần trong phòng nhanh chóng tóm tắt tình hình biên cảnh đồng thời cũng trình bày rành mạch mâu thuẫn của mọi người, báo cáo xong hết thảy cuối cùng giống như rũ bỏ được gánh nặng trên người mỹ mãn lui xuống.
Nói thừa! Hai đại Phật trong triều đều ở trong này chẳng nhẽ còn đến phiên bọn họ lên tiếng sao!
“Đúng là nan giải thật...!Tình hình tiền tuyến hiện đang căng thẳng, thuế thu của các nơi lại chưa về kịp...” nói đoạn Tần Trung Hải quay sang nhìn Vinh Quốc Công, “Nếu không ta hoãn ân khoa lại, ngài thấy sao?”
“Đây là lúc quốc gia cần người tài...” Vinh Quốc Công nói, “Cuộc chiến này không biết sẽ đánh tới khi nào, nhất định cần rất nhiều nhân tài, theo lão phu thấy, ân khoa này chẳng những phải mở mà còn phải mở thật lớn.”
“Vinh Quốc Công nghĩ quá đơn giản rồi thì phải.” Tần Trung Hải khẽ nhếch môi, ngoài cười nhưng trong không cười, “Ta lấy đâu ra tiền mà tổ chứ? Huống chi tuyển ra toàn lũ thư sinh văn nhược, vậy thì dùng chỗ nào?”
“Nói thế sai rồi.” Vinh Quốc Công từ tốn đáp, “Ân khoa năm nay, văn võ đều tuyển.”
Tần Trung Hải cứng ngắc nói, “Văn võ đều tuyển?”
“Đại Thiệu ta từ khi thành lập đến nay trọng văn là chính, việc chọn võ tướng lại chỉ đơn phương từ phía quân đội cất nhắc, điều này có chút không ổn.
Cho tới nay nước ta vẫn theo lối suy nghĩ sống an nhàn, khiến đủ loại tệ nạn trọng văn khinh võ theo đó gia tăng.
Bây giờ Tác-ta đến xâm phạm, đây chính là cơ hội tốt để chúng ta cải cách thi cử.”
Cải cách thi cử.
Thành thật mà nói, quan viên Đại Thiệu không muốn tham gia vào việc này, bởi bản thân họ đã quen cắm cọc một chỗ sống an nhàn, nếu lần thay đổi này thành công tất nhiên sẽ cực kỳ lợi nước lợi dân, toàn bộ triều cương cũng sẽ bừng bừng sức sống.
Nhưng chẳng may thất bại thì chính là làm lung lay gốc rễ đất nước, tất cả mọi người đều phải chôn cùng.
“Không ai có ý kiến gì sao?” Tần Trung Hải quét mắt nhìn quan viên đứng trầm mặc bên dưới, nói: “Vinh Quốc Công, ý tưởng này của ngươi rất tốt, chỉ là ta sợ chẳng bao nhiêu người bằng lòng làm thí nghiệm đâu.”
Lời nói của gã mang đầy ý chế giễu, đại thần bên dưới không biết vô tình hay cố ý đều không lên tiếng chẳng khác nào đang dùng trầm mặc tán thành ý kiến của Tần Hữu thừa tướng.
“Thần cho rằng đề nghị của Vinh Quốc Công rất khả thi.” Sở Tỷ đúng lúc này mở miệng khiến đắc ý trên mặt Tần Trung Hải bay hết ráo, khóe miệng cứng ngay đơ.
Cùng lúc lại có người xen vào, “Khả thi thế nào được? Không nói đâu xa, nội việc đối đầu kẻ địch trước mắt, chi phí cho quân đội đã rất căng thẳng rồi, lấy đâu ra tiền làm cải cách thi cử? Mà dù có làm, không cẩn thận chọn kẻ bất tài chỉ biết lý luận suông thì cũng như đổ sông đổ biển mà thôi.
Nếu đám man tộc kia đánh tới trong kinh, đừng nói là ân khoa...”
“Hồ đồ!” Vinh Quốc Công chợt ném tách trà trong tay xuống dưới chân người nọ: “Còn chưa khai chiến ngươi đã tự nhận thua?! Nếu không phải lão phu hiểu rõ ngươi, thì đã cho ngươi là nội gián bắt giữ chờ thẩm vấn rồi!”
“Là học trò nói năng càn quấy!” Thanh niên nói chen vào ban nãy bị Vinh Quốc Công răn dạy, không màng lau nước trà bắn tung toé lên người, hớt hải quỳ xuống dập đầu nhận sai: “Lão sư dạy phải, là học trò ăn nói hồ đồ...”
Quan lại xung quanh thấy vậy lại càng câm như hến, song đáy lòng đều có tính toán của riêng mình.
Thật ra lời học trò kia nói không sai, mọi người đều nghĩ như vậy chẳng qua là sợ không nói ra miệng mà thôi.
Giết gà doạ khỉ, lần răn dạy này của Vinh Quốc Công không chỉ cho học trò ăn nói xằng bậy kia, mà còn là đòn cảnh tỉnh cho nhóm đại thần bên dưới, cũng là làm cho Tần Trung Hải xem.
“Theo thần nghĩ, quân sự trọng yếu, chi tiêu của hoàng thượng và các phi tần hẳn là nên tiết kiệm lại một chút.” Sở Tỷ thầm tính toán trong lòng một chút rồi nói tiếp, “Khang Khải hoàng đế trăm tuổi nên quốc tang ba năm, nước ta lại vừa qua lễ Tết không có khoản chi nào lớn, ắt hẳn còn dư lại không ít.”
“Đúng là còn một chút.” Vẻ mặt Hộ Bộ Thượng Thư đầy nhức nhói, số tiền kia đáng lẽ đã chạy êm vào túi gã, bây giờ bị Sở Tỷ hỏi đích danh gã chỉ đành ngoan ngoãn nhả ra: “Nhưng việc cắt giảm chi tiêu hoàng thất...”
“Lão phu sẽ bẩm chuyện này với hoàng thượng.” Vinh Quốc Công nói.
“Nhưng làm thế vẫn không tiết kiệm được bao nhiêu...” Hộ Bộ Thượng Thư nói.
“Hiện tiền thuế các nơi đang trên đường hồi kinh, chậm nhất là tháng ba sẽ đến.” Sở Tỷ nói tiếp, “Quân tình đang dầu sôi lửa bỏng, ta cứ huy động một ít để Phùng tướng quân mang binh đi tiếp viện trước đã, lương thảo sau đó chắc chắn sẽ lập tức đưa đến ngay.”
“Vẫn câu nói kia.” Phùng Uy lớn tiếng nói, “Lượng thực không đủ, ông đây tuyệt đối không phát binh.”
Thế là cục diện lại trở về bế tắc như ban đầu.
“Lão phu cam đoan với ngươi.” Vinh Quốc Công chống quải trượng gõ xuống sàn nhà, “Ngươi không tin lão phu sao?”
Phùng Uy nghẹn họng, cuối cùng miễn cưỡng chấp nhận đề nghị này.
“Ân khoa chắc chắn phải mở.
Tư thế oai hùng của Vinh Quốc Công năm đó dù không thể tận mắt chứng kiến, nhưng vẫn được nghe người người nhắc mãi.” Sở Tỷ khiêm tốn nói, “Nếu có thể chọn được vài hiền tài như Vinh Quốc Công ra sa trường, không cẩn nhiều, hai ba người thôi cam đoan Đại Thiệu ta sẽ trôi qua những năm tháng không phải lo âu nữa.”
Vinh Quốc Công nghe mà mát ruột mát gan, ông nghiêng đầu hỏi Tần Trung Hải: “Tần Hữu thừa tướng thấy thế nào?”
Tần Trung Hải nhìn hai người kẻ xướng người hoạ hoàn toàn vứt hắn qua một xó này, xem ra Bàng lão đầu và thằng nhóc Sở Tỷ cùng một giuộc với nhau.
Vinh Quốc