---Em có biết không, khi biết em là vị hôn thê của tôi, tôi đã vui đến nhường nào, chỉ muốn em là của riêng tôi.
---Em có biết không, khi biết em thích xã hội đen, tôi đã trải qua đau đớn tột độ để trở thành thủ lĩnh.
---Em có biết không, khi hay tin em bị bắt cóc, tôi đã lo lắng ra sao, chỉ hận không thể gϊếŧ sạch những người làm em tổn thương.
---Em có biết không, khi nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sợ hãi của em nhìn về phía tôi, tôi đã đau đớn như muốn nghẹt thở.
---Nhưng, thật may mắn, em đã quên hết tất cả.
Và tôi, Samui Kuro, sẽ vẫn là bến đỗ của em.
____
"Anh Shuu!"
Chihiro hưng phấn vẫy vẫy tay, đôi mắt sáng lên những tia sáng rực rỡ. Akai Shuichi với mái tóc đen dài và đôi mắt sắc lạnh, nhìn vào người con gái phía trước bằng một ánh nhìn ôn nhu và nụ cười yếu ớt trên môi.
"Chihiro, chúc mừng em."
Đóa hoa hồng đỏ rực rỡ tỏa ngát hương. Akai Shuichi đưa nó cho Chihiro. Chihiro cũng rất phấn khởi tiếp nhận, đưa lên mũi ngửi và khen một cách trầm trồ:
"Thơm quá!"
Shuichi cười không đáp, sau đó lẳng lặng nhìn khuôn mặt tối sầm của Kuro đằng sau. Kuro hung hăng trừng mắt nhìn hắn, môi nhếch lên một độ cong lạnh lẽo.
"Dạo này em ổn chứ, Chihiro?"
"Vâng. Em ổn. Còn anh thì sao? Đã ba tháng kể từ khi anh đi làm việc rồi. Trông anh có vẻ xanh xao quá."
"Hả?" Shuichi ngạc nhiên "Vậy ư?"
"Vâng."
Shuichi ồ một tiếng. Có lẽ vừa làm FBI, vừa làm thành viên trong tổ chức đã gây ra một sức ép không nhỏ với hắn.
Nhưng hắn tình nguyện làm vậy.
Akai Shuichi lẳng lặng tựa người vào chiếc cột, chiếc mũ len nỉ dường như đã lộ ra vài sợi chỉ nhỏ. Dù vậy, hắn ta vẫn đội nó, giống như một kỉ vật từ người quan trọng của hắn.
"Chúng ta đi ăn gì đi. Em đói rồi."
Chihiro giống như không hề nhận ra bầu không khí cưỡng ép này. Cô một tay cầm hoa, tay kia vô thức nắm lấy tay của Kuro kéo đi.
Shuichi lặng im nhìn tất thảy, đôi mắt sắc bén hiện