Sau khi tỉnh lại đã là lúc cô giáo lên lớp. Cô vươn vai một cái, sau đó nhếch môi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Giấc mơ kia, thực sự rất quái dị...
____
Tan học.
"Chihiro, mau về thôi."
"Ừ."
Chihiro dọn sách vào cặp, ném cho Kuro sau đó vẫy tay chào tạm biệt Kaito:
"Kaito, tớ về đây."
"Yup, đi đi"
Tay vắt ngược lên vai cầm cặp, đôi mắt màu đen đầy trí tuệ của Kaito trở nên trầm tư.
Người bạn thuở nhỏ Samui Kuro này, ngay lúc cha của hắn còn sống cũng đã nhắc nhở qua, rằng tên này không dễ chọc.
Hắn lúc ấy chỉ là không để tâm cười nhạt. 9 tuổi mà thôi, sao có thể không dễ chọc? Nhưng hiện tại hắn để ý rồi.
Cậu ta có một cái gì đó không đúng lắm.
Thâm trầm lạnh lùng không phù hợp độ tuổi. Không biết có phải hắn nhầm lẫn hay không, nhưng có lúc hắn cảm nhận được trên người Kuro thoang thoảng mùi máu tươi. Đặc biệt, là đôi mắt của hắn ta khi nhìn người khác.
Coi rẻ, khinh thường, lạnh lẽo.
Samui Kuro...rốt cuộc là người như thế nào?
Chơi với nhau từ nhỏ, lúc này Kaito mới giật mình phát hiện.
Hắn chẳng biết gì về cậu ta.
Hoàn toàn không.
Chỉ sợ cậu ta sẽ không bao giờ để người khác vào mắt. Ngoại trừ Chihiro.
Chihiro..bị người như thế để ý, rốt cuộc là tốt hay xấu?
"Alo, Aoko à?"
"Ừ, tớ đây."
"Aoko...phiền cậu nói với mẹ, chuẩn bị giấy tờ nhập học cho tớ. Tớ sẽ trở lại Tokyo."
"Thật...thật sao?"
"Ừ."
Cúp máy, Kaito nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay.
Hắn không thể trực tiếp nói với mẹ, chuyện này thật sự không dám để bà biết nhiều.
Mẹ đã quá khổ rồi.
Sau cái chết của cha, chỉ còn hắn là trụ cột gia đình...
...
"...Đúng vậy, thủ phạm đã dựa vào các nhân chứng và bằng chứng ngoại phạm giả tạo kia để chứng minh trong sạch cho bản thân. Nhưng thật không may, hắn ta đã quên mất...Hạt Ngọc trai trên vòng cổ của nạn nhân vẫn còn trong túi áo phải của hắn."
"Vậy..ý cậu là.."
"Đúng thế, bác Megure.