Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối với việc sắp bị đuổi ra khỏi nhà họ Sở, Sở Cẩn không có chút dao động nào, thế nhưng khi Dụ Ninh nói muốn đi theo thì có liếc nàng một cái.

Chấp nhận đi theo hắn tức là chấp nhận đến một nơi chỉ có thể ăn chay và chạy theo mấy con lừa trọc, chẳng lẽ điều này chưa đủ để khiến nam chính mở đôi mắt long lanh đầy cảm động hay sao?

Dụ Ninh cười nhìn mái tóc đen dài bóng loáng của Sở Cẩn:” Thiếu gia, người có cạo trọc hay không đều rất đẹp mắt.”

Với khuôn mặt của hắn thì dù không có tóc cũng chẳng xấu đi đâu được.

Sở Cẩn bỏ vài cuốn sách vào tay nải Dụ Ninh chuẩn bị:” Mang ít quần áo thoi, mang nhiều sách chút.”

Còn tưởng tên này cứ lặng yên kệ nàng thu thập hành lý cơ, nàng vốn định mang ít sách đi một chút, để nếu mà nam chính có nhàm chán không có việc gì làm thì cũng có thể đọc chút kinh Phật ở chùa.

"Tỷ tỷ, đây là y phục phu nhân sai người đưa tới.”

Xuân Hoa mang vẻ mặt đưa nhận mấy bộ quần áo người hầu, Dụ Ninh mở ra còn thấy một miếng vải dài để bên trong.

Có thể là bởi vì hồi bé không được ăn uống đầy đủ nên thân thể này trổ mã kém so với mấy thân thể trước không ít, thế
nhưng, nơi cần có vẫn lớn hơn các nha hoàn khác không ít.

Nhìn đoạn vải này, Sở Cẩn như có chút suy tư lướt qua ngực Dụ Ninh, thông điệp ẩn trong đó quả thật khó có thể lí giải.

Dụ Ninh đang muốn hỏi ánh mắt kỳ quái ấy thể hiện điều gì liền nghe Xuân Hoa cất tiếng, khổ sở nói:” Tỷ, ta cũng muốn theo thiếu gia và ngươi đến Phân môn.”

Dụ Ninh gõ trán nàng một cái:” Nơi đó toàn mấy tên ngốc, hơn nữa còn không được ăn thịt, có gfi tốt đẹp mà theo.”

"Nhưng ở nơi đó có thiếu gia đẹp như thiên tiên nha.” Xuân Hoa ngượng ngùng liếc trợm người kia.

Dụ Ninh bị câu nói đầy tính hình tượng kia khơi dậy hứng thú:” Vậy lát nữa ta vẽ cho ngươi một bức hoạ, ngươi trông thấy nó cũng như trông thấy thiếu gia đẹp tựa tiên trên trời nhé.”

"Thật?" Xuân Hoa vui mừng kêu một tiếng, lập tức sung sướng đi thu thập đồ đạc.

"Ngươi biết vẽ tranh?" Sở Cẩn không ngờ nàng còn có kỹ năng khác ngoài việc dài dòng.

"Ừm." Dụ Ninh cười gật đầu một cái.

Hôm sau, Xuân Hoa nhận được một bức trang vẽ hoa.

Chẳng phải nàng ta vẫn hay khen Sở Cẩn đẹp 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện