Editor: minhla1quaxoai
Minh Tiêu đưa Hạ Tang băng qua cầu vượt xây trên đường ray xe lửa.
Một đoàn tàu di chuyển ầm ầm chạy qua lòng bàn chân, những tấm ván cầu bê tông dưới chân đều đang rung chuyển.
"Đây, trước mặt chính là nhà của Chu Cầm." Minh Tiêu chỉ vào một tòa nhà ba tầng thấp bé cách đường ray xe lửa không xa.
Bức tường bên ngoài bong tróc từng mảng lớn, lộ ra màu tường xám bùn bên trong, cửa sổ trang bị song sắt chống trộm chẳng khác gì một ngục giam.
Xa xa, một đám mây đen lớn u ám bao phủ, tạo cho người ta cảm giác ngột ngạt khó tả.
Hạ Tang đi theo Minh Tiêu xuống cầu vượt, đi qua con hẻm ngoằn ngoèo sâu hun hút thì đến nhà Chu Cầm.
Nhà họ ở tầng 1, cửa mở, bảng hiệu cũ nát quanh năm dãi nắng dầm mưa——
"Cửa hàng thực phẩm phụ Tiểu Chu"
Minh Tiêu dẫn Hạ Tang đi vào, đứng cạnh cửa hô lên: "Chú Chu, chú có nhà không?"
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông đi ra từ căn phòng tối tăm bên trong cửa hàng thực phẩm, người đàn ông không lùn nhưng thân hình hơi khom lại, trên mặt có những khe rãnh nếp nhăn, đáy mắt không chút thần thái.
Ngũ quan khuôn mặt ông đoan chính, hẳn là ông phải khá anh tuấn khi còn trẻ, chỉ là những thăng trầm của cuộc sống đã khiến đôi mắt ông thoạt nhìn rất thiếu sức sống.
"Minh Tiêu tới sao." Người đàn ông tiếp đón Minh Tiêu vào nhà: "Muốn ăn gì, uống một bịch sữa bò? Hay vẫn là ăn khoai tây chiên?"
"Không cần đâu chú, vẫn không có tin tức gì của Cầm ca sao ạ?"
Nhắc đến con trai, vẻ mặt Chu Thuận Bình buồn bã: "Cảnh sát đến lập biên bản hai lần, bảo chờ tin tức, cũng không biết là tin tốt hay xấu, nó không phải là một đứa trẻ hư, sao lại dính vào chuyện này được? Nơi đó không phải là nơi để đến, chú không thể cho thằng bé cũng đi vào! "
"Chú đừng lo lắng, Cầm ca sẽ không sao đâu."
Rõ ràng, sự an ủi nhợt nhạt vô lực như vậy dường như cũng không thể làm cho Chu Thuận Bình cảm thấy khá hơn chút nào, ông thở dài, lại hỏi: "Thưa kiện có cần phải thuê luật sư giỏi không? Minh Tiêu, con có quan hệ rộng, con có biết thuê một luật sư giỏi ở đâu không, bao nhiêu tiền...!bao nhiêu tiền cũng phải mời! Chỉ cần có thể thả thằng bé ra ngoài! "
"Chú, chuyện thuê luật sư này, cháu sẽ giúp hỏi một chút" Minh Tiêu nói, "Hôm nay cháu đưa một người bạn đến gặp chú.
Em ấy cũng là bạn của Cầm ca, Cầm ca có chuyện muốn giao cho em ấy, để em ấy đến đây lấy, chúng cháu có thể đến phòng của Cầm ca xem được không?"
Chu Thuận Bình nhìn Hạ Tang một cái, Hạ Tang ngoan ngoãn đáp:"Chào chú ạ."
"Một cô gái sạch sẽ như vậy." Trên khuôn mặt chua xót của Chu Thuận Bình rốt cuộc có vài phần ý cười: "Cái thằng khốn kiếp đó gặp được ở đâu cơ chứ?"
"Này chú, chú còn chưa biết sao, từ lúc bắt đầu học trung học, Cầm ca không phải đều hút nữ sinh sao.
Chuyện lần này cũng là do gương mặt kia gây họa mà ra."
Thấy tâm trạng Chu Thuận Bình tốt hơn một chút, Minh Tiêu nói đùa: "Cậu ấy chính là hồng nhan họa thủy."
"Tên tiểu tử kia, lớn lên đẹp trai có thể ăn được sao?"
"Chú đừng nói vậy, thật sự có thể ăn được.
Rất nhiều cô gái đều vì cậu ấy mà tới cửa hàng chúng cháu."
"Đều không được, chính nó phải có bản lĩnh mới được."
Sau khi hàn huyên, Chu Thuận Bình đưa Hạ Tang cùng Minh Tiêu tới phòng Chu Cầm: "Nó ngày thường không cho chú động vào đồ của nó, nó bảo bọn cháu lấy cái gì thì cứ tự tìm xem."
"Cảm ơn chú."
Chu Thuận Bình rời phòng, còn đóng cửa lại cho họ.
Căn nhà cũ ít nhiều đều có chút mùi ẩm mốc, nhưng căn phòng của Chu Cầm lại hoàn toàn không có mùi.
Căn phòng rất hẹp, ước chừng năm sáu mét vuông, kê một chiếc giường đơn rộng chừng một mét hai, trải một tấm ga carô ngay ngắn, không nếp nhăn.
Hạ Tang có thể tưởng tượng được, việc một người đàn ông cao lớn như Chu Cầm ngủ trên một chiếc giường nhỏ như vậy, không biết có bao nhiêu nghẹn khuất nữa.
Vị trí cạnh cửa sổ là bàn học, cửa sổ lắp thanh chống trộm, đối diện ngay với đường tàu, Hạ Tang mới vào nhà hơn mười phút mà đã có hai chiếc tàu cao tốc gào thét vút qua.
Bên tường có một giá sách bằng gỗ đã lỗi thời, trên kệ bày những hàng sách ngay ngắn, một nửa