Một giờ chiều, Hạ Tang ngồi xe buýt đến Quảng trường Thời đại.
Hứa Thiến đã gửi cho cô một tin nhắn, kết quả không tốt lắm—
"Tôi không hẹn được Tống Thanh Ngữ.
Cậu ta nói không thích chơi mật thất."
Hạ Tang bấm vào ảnh chụp màn hình nhật ký trò chuyện mà cô ta gửi.
Hứa Thiến: "Thân ái, buồi chiều 2 giờ ở mật thất, đội bóng rổ và cùng mấy người nhóm cổ động viên, Kỳ Tiêu bọn họ cũng ở đây, cậu đến không?"
Tống Thanh Ngữ: "Tớ không có hứng thú lắm.
Buổi chiều tớ hẹn bạn đi xem phim rồi."
Hứa Thiến: "Đến đi mà, chúng tớ đang thiếu người.
[Cầu xin]"
Tống Thanh Ngữ: "Thực sự tớ không muốn đến.
[Dễ thương]"
Hạ Tang đặt điện thoại xuống, hô hấp có chút căng thẳng.
Cô nhìn khung cảnh đang chuyển động nhanh ngoài cửa sổ, im lặng một lúc, mới trả lời với Hứa Thiến: "Nói cho cậu ta, nếu cậu ta không đến, học kỳ sau cậu ta sẽ không có phần trong đội cổ động viên."
Hứa Thiến: "..."
Hứa Thiến: "Này cũng hơi quá đáng đi! Hóa ra người không nên đắc tội là cậu rồi!"
Hạ Tang: "[Mỉm cười]"
Sau mười lăm phút, Hứa Thiến gửi một ảnh chụp màn hình khác cho Hạ Tang——
Hứa Thiến: "Tống Thanh Ngữ, chúng tớ hôm nay thiếu người, cậu nhất định phải tới."
Tống Thanh Ngữ: "???"
Hứa Thiến: "Hai giờ chiều, đừng đến muộn."
Tống Thanh Ngữ: "Dựa vào cái gì mà cậu gọi tôi tới thì tôi phải đến?"
Hứa Thiến: "Học kỳ sau nếu cậu vẫn muốn ở lại đội cổ vũ, hôm nay cậu phải đến."
Tống Thanh Ngữ: "Không phải chứ ...!cậu uy hiếp tôi? Chỉ vì giải cái mật thất thôi sao? Cậu muốn đuổi tôi ra khỏi đội cổ vũ sao?"
Hứa Thiến: "Coi như là tôi đang đe dọa cậu đi, không phải giải mật thất bình thường, là mật thất yêu thích của tôi.
Nếu hôm nay cậu hại tôi không chơi được, tôi sau này cũng sẽ không để cho cậu nhảy."
Tống Thanh Ngữ: "Cậu có bệnh à.
[Mỉm cười]"
Hứa Thiến: "[Mỉm cười]"
Tống Thanh Ngữ: "Gửi địa chỉ.
[Mỉm cười]"
Hạ Tang nhìn cuộc trò chuyện giữa hai người, cảm thấy có chút buồn cười.
Xem ra vì tham gia đêm nhạc Giáng Sinh, Hứa Thiến cũng là không thèm nể nang ai.
Mỗi người đều có chấp niệm của riêng mình, Tống Thanh Ngữ có, và Hứa Thiến cũng có.
Tất nhiên là, Hạ Tang cũng có.
Cô hoàn toàn có thể mặc kệ chuyện này, chuyện Chu Cầm có oan uổng hay không cũng không liên quan gì đến cô.
Cô cũng không biết rõ về anh, không cần phải tính toán cẩn thận, làm việc hối hả cho anh.
Chuyện này không chỉ vì một mình Chu Cầm, cũng là vì Hạ Tang.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời giống như chiếc thuyền buồm của cô...!lần đầu tiên cô đi trạch khỏi đường ray, và có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Đây là nỗi ám ảnh của cô.
Hạ Tang gửi một tin nhắn cho Minh Tiêu, nói với cô ấy rằng lát nữa Tống Thanh Ngữ sẽ đến, để bọn họ chuẩn bị kỹ càng, tuyệt đối không nên để một đám người ở đại sảnh, dường như là cố ý chờ Ngư Nhi mắc câu.
Minh Tiêu: "Yên tâm, không có ngu ngốc như vậy đâu.
Chị đã kêu bọn Lý Quyết vào phòng giám sát.
Chỉ có một người mới tuyển dụng ở quầy lễ tân trong đại sảnh."
Hạ Tang: "Được."
Hai giờ chiều, cô gặp Kỳ Tiêu bên đài phun nước ở Quảng trường Thời đại.
Kỳ Tiêu mặc một chiếc áo khoác của nhãn hiệu thời trang màu trắng với đường viền màu đỏ sẫm và đôi giày thể thao AJ sạch sẽ đến nỗi không nhiễm một hạt bụi.
Bộ trang phục này đương nhiên là giá cả không rẻ, phong cách thời thượng và vẻ ngoài điển trai, dù ở bất cứ đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm.
Nhìn thấy Hạ Tang đến gần, Kỳ Tiêu đặt điện thoại xuống, cười nói: "Cậu thật sự là đã yếu còn ra gió.
Lần trước sợ chết khiếp mà vẫn còn muốn chơi."
"Bởi vì đặc biệt giảm stress." Hạ Tang bình thản đáp lại: "Nó được thiết kế riêng cho học sinh cao tam."
Kỳ Tiêu nhướng mày: "Có lẽ là tôi không có áp lực gì cho nên không cảm giác được."
"Cậu không có áp lực học tập sao?"
"Không có." Cậu ta nói tất nhiên, "Tôi không cần tham gia lần tuyển đại quân này."
"Thì ra là vậy." Giọng điệu của Hạ Tang có chút ước ao: "Cậu không cần cạnh tranh với chúng tôi."
Gia đình cậu ta cũng đã quyết định rằng cho dù người khác có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cho dù họ có vào được một trường đại học nổi tiếng 985 thì họ cũng sẽ chỉ có thể làm công cho những người như Kỳ Tiêu trong tương lai.
Vì vậy cậu ta hoàn toàn không cần phải lăn lộn với các bạn cùng lớp.
"Cha tôi để tôi đi du học để trải nghiệm cuộc sống khác biệt ở nước ngoài, mở rộng tầm nhìn." Kỳ Tiêu nói, "Nhưng tôi vẫn muốn ở lại học đại học."
"Đi ra ngoài xem một chút cũng rất tốt, sao lại không đi."
Khóe miệng Kỳ Tiêu nhếch lên: "Cậu đoán xem."
"Không đoán được."
"Cậu còn không thèm đoán."
"Bởi vì tôi đoán không ra."
"Đôi khi cậu cũng thực sự có nề nếp." Kỳ Tiêu cười lẩm bẩm, "Thật nhàm chán."
"Bởi vì tôi vốn là một người nhàm chán."
Cô từ nhỏ đã lớn lên trong một nền giáo dục nghiêm khắc, không giống như Hứa Thiến và những cô gái khác trong đội cổ động viên, có thể nói chuyện với các chàng trai ta một lời ngươi một lời, đùa cợt với nhau.
Tuy nhiên, hào quang giữa con người với nhau thực sự rất vi diệu.
Đối với một người trầm lặng và tẻ nhạt như cô, khi ở cùng Chu Cầm, lần nào cũng có thể cãi nhau ầm ĩ, thật lâu mới nói được một lời.
Trong khi cô đang suy nghĩ vẩn vơ thì một nhóm nam thanh nữ tú khác bước đến.
Kỳ Tiêu giơ tay chào chàng trai béo Từ Minh, Hạ Tang thoáng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Hứa Thiến và Tống Thanh Ngữ trong chiếc váy xếp ly màu hồng bên cạnh.
Tống Thanh Ngữ đã sớm biết Hạ Tang sẽ đến, bởi vì chuyện Đàm Cẩn, cô ta không có sắc mặt tốt đối với cô, lạnh lùng chào hỏi, "Hi."
Hạ Tang gật đầu với cô ta: "Chúng ta vào thôi."
"Đi thôi." Hứa Thiến giả vờ hào hứng nói, "Lần trước chơi mật thất khá vui.
Tớ đã sớm mong chờ cuộc hẹn lần thứ hai của chúng ta."
Kỳ Tiêu tràn đầy phấn khởi nói: "Hôm nay tôi dẫn mọi người đến chơi một chỗ càng thú vị hơn, tên là Mật thất dị động không gian.
Chủ đề "Ngôi làng hoang vắng" của bọn họ cũng rất nổi tiếng."
Hứa Thiến: "Tốt, được rồi! Mọi việc đều nghe đội trưởng Kỳ sắp xếp!"
Tống Thanh Ngữ: "Có tuyến đơn không, tớ không dám chơi một mình."
"Tuyến đơn rất ít, có thể giao cho các nam sinh."
Vài người đi được hơn mười mét, Kỳ Tiêu quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Tang đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cậu ta hô: "Tang Tang, đi thôi, sao còn đứng đó?"
Hạ Tang bước nhanh đuổi kịp bọn họ, trên mặt không chút biểu cảm, nhưng tim không ngừng rơi xuống, như thể tự mình nhảy xuống vách núi không đáy.
Cô phải đấu tranh rất nhiều, miễn cưỡng ổn định tâm tình để tiếng nói của mình không đến nỗi run rẩy: "Chúng ta không đi ...!cái chỗ trước đây sao?"
"Cái chỗ đó à." Kỳ Tiêu nói: "Chủ đề nổi tiếng nhất của chỗ đó lần trước chúng ta đã chơi rồi, tôi nghĩ các chủ đề khác đều bình thường, vì vậy mới tìm một nơi khác nổi tiếng hơn để cậu trải nghiệm."
"..."
Lời nói của cậu ta quá có lý, Hạ Tang hoàn toàn không tìm được lý do gì để từ chối.
Tống Thanh Ngữ nắm tay Hứa Thiến, vừa lo lắng, sợ hãi vừa có một chút mong đợi.
Vài người bước vào thang máy, Hạ Tang trầm mặc một lúc,