Tại khu phố ẩm thực ngoài cổng Thập Tam trung, ban đêm có không ít học sinh thể thao sau khi kết thúc huấn luyện đến ăn tối.
Cả một con phố náo nhiệt, đèn đuốc sáng choang.
Chu Cầm về nhà tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi bộ đến quán ăn nhỏ má Vương, nơi bạn bè anh thường lui tới.
Quán ăn nằm ở vị trí chính giữa cuối phố ẩm thực, vài tấm ni lông lốm đốm dựng lên cái lều ngoài trời, kinh doanh không tệ, mấy bàn gỗ nhỏ đều chật ních học sinh thể thao.
Các thiếu niên vừa ăn, vừa uống trò chuyện vui vẻ, nước miếng bay tung tóe.
Minh Tiêu cùng bọn Lý Quyết đặt bốn chiếc bàn vuông nhỏ lại với nhau, miễn cưỡng tạo thành một chiếc bàn lớn.
Những chàng trai cao lớn co chân lại, ngồi trên chiếc ghế con, nhưng điều này chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của họ cả, gọi cả một bàn lớn đầy ắp đồ ăn khuya —
Thịt lợn hâm, ốc xào nước ngọt, cá nướng ngũ vị hương,...
Chu Cầm mang theo hơi lạnh của một đêm rét chen vào giữa Minh Tiêu và Lý Quyết, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ.
"Cầm ca còn chưa ăn cơm tối đi." Mạc Tử Cường, đội trưởng bóng rổ đối diện anh, đưa bát và đũa cho anh: "Nhìn này...!đều gầy đi trông thấy, bên trong họ không cho cậu cơm ăn à?"
"Cho, không đủ."
"Chẳng trách, cơ thể này của Cầm ca, lại không phải lượng ăn của người bình thường."
Chu Cầm quả thực là gầy đi, đường nét khuôn mặt rõ ràng, tóc cũng bị cắt xẹp đi một phân, càng thêm vẻ kiên cường, lộ ra một cỗ sức lực.
Lý Quyết cầm đồ uống lạnh, đứng lên, cảm khái nói: "Lần này Cầm ca có thể đi ra, thật sự là nhờ có chị Tiêu cùng cái kia ngoan..."
Minh Tiêu trừng mắt nhìn cậu ta.
"Phi! Nhờ có chị Tiêu, giúp đỡ chạy khắp nơi, còn bắt chước chữ của Cầm ca...! Không thể nào không nói, phụ nữ hiểu rõ tâm tư của phụ nữ nhất.
Nếu không, tới tấp chung liền để cô ta ngăn chặn trong vài phút."
"Đồ uống cũng có thể làm cho miệng chó của cậu phun ra lời say, chớ đem công lao hướng về một mình tôi." Minh Tiêu sợ hắn lỡ mồm mà nói ra những điều không nên nói, vì vậy nói: "Đều là mọi người đồng tâm hiệp lực!"
"Không dám không dám! Vẫn là chị Tiêu lợi hại, công lao còn thừa này, chị đành lĩnh đi, hahaha, không ai giành với chị đâu."
Minh Tiêu trợn mắt nói: "Nhưng nếu nói về thiếu đạo đức thì chúng ta sao có thể sánh được với nữ nhân Tống Thanh Ngữ kia, lại chụp lên đầu Chu Cầm một cái chậu oan ức lớn như vậy.
Chúng ta gọi nó là gì, dùng ma pháp đánh bại ma pháp!"
"Đúng vậy!" Các chàng trai đứng dậy, cụng chén lẫn nhau: "Nào, zô!"
"Tới đê!"
Bởi vì huấn luyện, tất cả mọi người không thể uống rượu, cũng phải uống ít đồ uống, vì vậy ngoài miệng náo nhiệt, nhưng uống một ngụm là đủ.
Chu Cầm thật sự bưng tới một lon bia, rót vào trong ly, đầy một chén, đối với Minh Tiêu nói: "Chị, lần này...!Cám ơn."
Minh Tiêu biết Chu Cầm là thật sự cảm kích cô ấy, anh là người trọng tình trọng nghĩa, ân tình nhỏ giọt này có lẽ sẽ ghi nhớ cả đời.
Cô ấy cầm lấy chai nước Bắc Băng Dương, nói đùa: "Được rồi, cậu thực sự phải cảm ơn tôi thì sẽ làm việc miễn phí cho tôi chứ."
"Lời này nói..."
Khóe miệng Chu Cầm nhếch lên, lộ ra lúm đồng tiền rất nông, lạnh lùng lộ ra một chút thông minh: "Tương lai bán mạng cho chị."
"Thôi đi." Minh Tiêu dùng chai thủy tinh cụng với chén của anh: "Mạng của cậu, muốn bán cũng không phải bán cho tôi."
Cái mạng này thật muốn tính toán, thì tính toán ở trên người Hạ Tang đi.
Vì để bắt chước chữ của anh, vành mắt cô đầy quầng thâm nhiều đêm!
Hơn nữa cũng chính cô là người đã hao tổn tâm sức để hoàn thành đợt nghịch chuyển làn sóng cuối cùng.
Minh Tiêu thực sự không thể chờ đợi để nói sự việc cho Chu Cầm biết, nhưng mấy lần lời nói đó đã đến miệng, lại nghĩ đến mình đã đáp ứng Hạ Tang không nói, lại phải nuốt trở vào.
"Cậu vừa về đến nhà, bác vẫn ổn chứ.
Bác cũng lo lắm, ban ngày chạy đến công ty luật, ban đêm hỏi thăm người thân, bạn bè tin tức về cậu.
Xót xa lòng cha mẹ trên đời..."
Chu Cầm không có biểu cảm gì, nhưng một tia không cam lòng thoáng xẹt qua đôi mắt đen.
Anh tự rót cho mình một ly khác, nói, "Ông ấy đã chịu khổ trong đó, có bóng tối trong lòng, không muốn tôi đi theo bước chân của ông ấy.
Bất quá, chuyện này...!Coi như tôi xui xẻo."
"Chưa chắc." Minh Tiêu bóp chặt gò má của anh: "Ai bảo cậu sinh ra một cái mặt hồng nhan."
"Vậy thì cũng nên "họa thủy" với người khác."
"Cậu đúng là đang cho người khác cơ hội này." Minh Tiêu cười nói, "Tôi khuyên cậu nên tìm một người bạn gái có tính cách cứng rắn, yêu thương lâu dài, giúp thu phục được những món nợ đào hoa của mình, đỡ phải trêu chọc mầm họa."
"Người ta thu mầm họa cho tôi, tôi đây lại nghèo thì báo đáp được gì".
Lý Quyết đi tới, nhéo thắt lưng Chu Cầm, cười xấu xa nói: "Đây không phải là phần thưởng tốt nhất cho bạn gái của cậu sao?"
Chu Cầm trở tay nắm chặt tay Lý Quyết, cậu ta đau đến ngao ngao xin tha: "Sai rồi sai rồi! Này! Chị Tiêu! Giúp em với!"
Minh Tiêu ghét bỏ nói: "Ai bảo cậu nói loạn."
Chu Cầm thả tay cậu ta ra, lấy điện thoại di động còn tắt máy, lúc này còn 40% pin.
Khi anh đăng nhập vào WeChat, có không ít thông báo tin nhắn, chủ yếu là lời hỏi thăm từ bạn bè trong đội bóng, còn có tin nhắn từ các huấn luyện viên bày tỏ sự quan tâm và động viên.
Chu Cầm trả lời tin nhắn của huấn luyện viên, sau đó kéo hộp tin nhắn xuống cho đến khi cuối cùng, anh tìm thấy ảnh chân dung của con một con mèo xám trắng.
Cuộc trò chuyện trống rỗng, cô đã không gửi cho anh một tin nhắn nào.
Thời điểm anh bị cảnh sát đưa lên xe vào đêm hôm đó, đối diện với Hạ Tang từ xa.
Cô gái ôm bóng rổ đứng trong đám người, sững sờ há hốc miệng, ngơ ngác nhìn anh.
Sau đó ở bên trong, Chu Cầm không sợ bất cứ điều gì, một thân bình tĩnh, nhưng...
Ánh mắt nặng trịch của cô không ngừng đè nặng lên trái tim Chu Cầm.
Cô sẽ nghĩ như thế nào.
Đại khái sẽ coi anh là một tên côn đồ từ đầu đến chân.
Chu Cầm nhấp vào hộp thoại, nhanh chóng gửi một tin nhắn——
"Đi ra, tôi không có làm những chuyện đó, vô tội."
Sau khi chỉnh sửa, lại cảm thấy mình như một kẻ ngốc, anh ngay lập tức xóa đi.
Uống hết phần bia còn lại trong ly, anh úp ngược ly xuống bàn nói với mọi người: "Hơi mệt, về nghỉ ngơi".
"Được