Hạ Tang cảm nhận được sự thô ráp trên đầu ngón tay của Chu Cầm đang vuốt nhẹ làn da mềm mại của cô, lau đi vết son môi quanh miệng cô.
Khẳng định bây giờ cái miệng cô đã lớn như một chậu máu.
Cô dùng sức tránh khỏi tay anh, bất mãn nói: "Chị Tiêu hóa trang cho tôi rất lâu đấy, cậu lại làm hỏng của tôi rồi!"
"Tự xem đi."
Chu Cầm lấy từ trong ngăn kéo tủ ra một chiếc gương trang điểm hình tròn, đưa tới trước mặt cô: "Kỹ thuật của tôi không hề có vấn đề."
Hạ Tang hoài nghi, nhận lấy chiếc gương, nhìn mình trong gương.
Nhìn thực sự rất chật vật, hai bên màu mắt xanh đỏ trái phải đều bị nước mắt làm ướt, trở nên lòe loẹt, vết son trên khóe miệng cũng được vẽ thành bộ dạng mỉm cười.
Nước mắt kết hợp với khuôn mặt mỉm cười, tuy rằng dị thường nhưng lại bổ sung cho nhau.
Hôm nay là Halloween, mọi người đều hóa trang thành yêu ma quỷ quái, chính là để khác với vẻ ngoài nghiêm túc thường ngày.
Hạ Tang chấp nhận khuôn mặt lòe loẹt này——
"Miễn cưỡng...đạt tiêu chuẩn."
"Tất nhiên cậu có thể tin tưởng ánh mắt của tôi." Chu Cầm đi đến giá treo chọn quần áo.
"Tối nay cậu hóa trang thành ai vậy?" Hạ Tang hỏi.
"Chưa nghĩ ra." Anh tiện tay cầm một bộ quần áo tù nhân, ướm thử lên người: "Cậu thấy tang thi thế nào?"
Hạ Tang thành thật lắc đầu: "Thôi bỏ đi, Lý Quyết hóa trang làm zombie.
Cái miệng đẫm máu của cậu ta há ra suýt chút nữa khiến tôi muốn ói, sợ lát nữa sẽ ăn không ngon."
Khóe miệng Chu Cầm lại nhếch lên một nụ cười, anh để lại bộ quần áo tù nhân sọc ca rô: "Được, nghe lời cậu."
Hạ Tang ngước mắt lên nhìn anh, đột nhiên cảm thấy, với dáng người cao lớn như móc treo áo của anh, kết hợp với khuôn mặt tuấn tú, cho dù ăn mặc như tang thi thì....
Cũng là thây ma đẹp trai nhất thành.
"Cậu có thể mặc bất cứ thứ gì cậu muốn."
Chu Cầm phát hiện Hạ Tang liên tục nhìn chằm chằm vào anh, anh bắt chéo tay, nắm vào góc áo, kéo lên, trực tiếp cởi chiếc áo len mỏng ra, lộ ra đường viền lưng săn chắc, rắn rỏi.
Làn da màu lúa mạch với những đường nét mượt mà, như thể mọi khối cơ thịt đều tràn đầy năng lượng.
Hạ Tang hít một hơi.
Không ngờ người đàn ông này lại không nói một lời mà cởi quần áo trước mặt cô!
"Cậu đang làm gì vậy!"
"Thay quần áo."
Ngữ khí anh bình tĩnh, thậm chí còn thoải mái quay đầu lại: "Làm sao à?"
Hạ Tang liếc nhìn anh, hai má ửng hồng.
Dây chuyền lông vũ tỏa sáng trên ngực, cơ bụng hiện lên từng khối, đường nhân ngư cũng đặc biệt rõ ràng, uốn lượn xuống dưới.
Hạ Tang cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu nóng lên, càng lúc càng khô nóng.
"Cậu từ từ thay, tôi đi trước."
Cô hốt hoảng đứng dậy mở cửa, sau lưng truyền đến giọng nói trầm ấm của người đàn ông——
"Đóng cửa lại, cảm ơn."
Khi Hạ Tang ra đến cửa, cô quay đầu nhìn lại một cái.
Đầu ngón tay còn sót lại vết son của Chu Cầm chà lên khóe miệng chính mình, sau đó mỉm cười với cô.
...
Hạ Tang hốt hoảng đi ra, thấy xung quanh mình có rất nhiều "yêu ma quỷ quái", so với lớp trang điểm khoa trương của họ thì lớp trang điểm nhợt nhạt trên mặt cô khá bình thường.
Zombie Lý Quyết đang vặn vẹo trên mặt đất, cười toe toét và phát ra âm thanh "tê tê".
Hạ Tang kinh hãi đi qua người cậu ta.
"Ngao!" Lý Quyết đứng dậy, giương hai tay, uốn éo nhào tới chỗ Hạ Tang: "Ngao ngao ngao!"
Còn chưa kịp tới gần thì đã bị Minh Tiêu túm cổ áo lại: "Cẩn thận có người đi ra giẫm lên đầu chó của cậu."
"Này này này, buông ra, tôi là zombie! Chị để cho tôi chút tôn nghiêm đi chứ!"
Tâm trạng của Hạ Tang cũng hoàn toàn thả lỏng, cô mỉm cười bước vào đại sảnh.
Đoạn Thì Âm và Giả Trăn Trăn đang đứng ở cửa mật thất nhìn xung quanh, Hạ Tang vội vàng chạy ra đón.
Đoạn Thì Âm mặc một chiếc áo choàng đen, giả làm phù thủy hắc ám, còn Giả Trăn Trăn mặc một chiếc váy công chúa với lớp trang điểm búp bê dễ thương.
"Tiểu Tang!"
"Vào đi, bên ngoài lạnh lắm." Hạ Tang kéo cửa đón bạn.
"Oa, hai bím tóc của cậu thật đáng yêu." Đoạn Thì Âm nhìn lớp trang điểm trên mặt cô, thở phào nhẹ nhõm: "Ha ha ha, tớ cũng muốn hỏi xem tớ trang điểm phù thủy có khoa trương quá không.
Gặp cậu, tớ thấy an tâm rồi."
Hạ Tang cười nói: "Hiếm khi có dịp chơi, đương nhiên phải vui vẻ rồi."
"Thật mong chờ!" Giả Trăn Trăn có chút kích động: "Tớ chưa từng tham gia kiểu hoạt động này bao giờ."
Hạ Tang cũng chưa bao giờ chơi như thế này, bởi vì học tập và violin chiếm phần lớn thời gian của cô.
Nếu không phải kết quả trong kỳ thi giữa kỳ này xuất sắc thì Đàm Cẩn có lẽ sẽ không cho phép cô ra ngoài chơi.
Cho nên Hạ Tang cũng muốn tận hưởng cơ hội hiếm có này, cho dù trang điểm có khoa trương cỡ nào thì cũng phù hợp hết.
Đoạn Thì Âm và Giả Trăn Trăn nhìn xung quanh, nhìn các đôi nam nữ đang cười nói ầm ĩ trong phòng, phần lớn đều là học sinh của Thập Tam trung.
Hai cô gái không chịu buông tay, vẫn luôn bám lấy Hạ Tang.
Thấy vậy, Minh Tiêu đi tới và chào đón nhiệt tình: "Các em gái đừng ngại, tùy tiện chơi nha.
Nếu có bất kỳ chàng trai nào hù dọa khiến các em sợ hãi thì cứ việc nói cho chị biết!"
"Vậy cám ơn chị."
Hạ Tang liếc nhìn những nam sinh thây ma đang hù dọa mọi người trong phòng, nhỏ giọng nói: "Bọn họ không giống với băng nhóm đã bắt nạt Tống Thanh Ngữ, họ cũng khá tốt."
Những chàng trai xung quanh Chu Cầm mặc dù đều luộm thuộm và khác thường nhưng họ cũng rất tốt bụng và ngay thẳng.
Giả Trăn Trăn và Đoạn Thì Âm nghe cô nói thì cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Chẳng mấy chốc, nồi lẩu của Minh Tiêu đã đến, cô ấy bảo mấy cậu con trai dọn một chiếc bàn lớn hình chữ nhật, trải bàn bằng một chiếc khăn trải bàn mỏng màu trắng: "Mọi người tuỳ tiện tìm chỗ ngồi, chúng ta ăn tối!"
Đám thanh niên trai gái ngồi