Công Chúa Của Ảnh Đế

Chương 4


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Bảo Ngân

Lúc nhận được thông báo của phó đạo diễn đoàn phim, cũng là lúc Minh Vi đang cùng Lâm Noãn ăn lẩu Tứ Xuyên cay cay.

lau_tu_xuyen

Lẩu Tứ Xuyên

Sương trắng lượn quanh, Minh Vi hoài nghi mình có nghe lầm hay không: “Thực sự tôi được nhận vai?”

“Đúng vậy, nếu cô thuận tiện, mời sáng mai chín giờ tới Đông Ảnh ký hợp đồng, sau đó tạm thời giữ bí mật, phối hợp tuyên truyền cùng đoàn phim.”

“Không thành vấn đề, vâng, ngày mai gặp.”

Cúp điện thoại, chống lại ánh mắt mong chờ của Lâm Noãn, Minh Vi không nhịn được cười, nặng nề gật đầu.

“A a a, Vi Vi của chúng ta sắp nổi tiếng rồi!” So với Minh Vi Lâm Noãn còn hưng phấn hơn, đã chạy tới ôm cô lắc lư.

Minh Vi “xuỵt” một tiếng, hai người ăn lẩu trước, về nhà lại tha hồ chúc mừng.

“Vi Vi mình đã nói với cậu, bên trong nguyên tác mặt thái phó và công chúa chỉ có một lần diễn hôn (1) thôi, cậu phải biết quý trọng đấy.” Hưng phấn qua đi, Lâm Noãn bắt đầu không đứng đắn rồi.

(1) Diễn hôn: diễn phim có cảnh hôn môi.

“Không phải nói anh ta không thích diễn hôn sao?” Minh Vi dựa vào sô pha hỏi.

Lâm Noãn cười hì hì: “Cậu xinh đẹp như vậy, cố gắng quyến rũ Mục Đình Châu, anh ta sẽ tự động dâng nụ hôn màn ảnh đầu tiên cho cậu mà.”

Minh Vi ném gối ôm qua. Cô đóng phim là vì kiếm thêm khoản thu nhập, có thể tốt nhất là không hôn môi, mặc dù đối phương là Mục Đình Châu.

~

Dự tính có bốn mươi tập trong bộ phim, tổng cộng giá cả là một trăm vạn. Đối với diễn viên mới không có bất kỳ danh tiếng, kinh nghiệm nào mà nói, tiền đóng phim như thế này là rất tốt rồi, hơn nữa theo lời của nhà sản xuất phim, < Đại Minh Thủ Phụ > chiếu sau, chắc chắn nhân khí (2) Minh Vi sẽ tăng mạnh, đó mới là đại thu hoạch lớn nhất khi cô vào đoàn phim, tiền đóng phim chỉ là lợi ích ngắn hạn mà thôi.

(2) Nhân khí: nổi tiếng, độ phổ biến, độ nổi tiếng, sự ủng hộ của mọi người, có thể nói là nhân khí = fandom + supporters.

Minh Vi mời luật sư hỗ trợ xem hợp đồng, xác nhận không có vấn đề gì, kí tên vào đoàn phim.

Trang phục diễn của nữ chính được định ra dựa theo nữ minh tinh dáng người nhỏ bé lúc trước mà thiết kế, Minh Vi và nữ ngôi sao này thân hình xấp xỉ, chỉ có hơi mập một chút. Nhà thiết kế xoa bóp cánh tay Minh Vi, cảm thấy cô rất gầy, quyết định chú trọng thiết kế kiểu tóc mới, vừa vặn dành thời gian cho Minh Vi huấn luyện diễn xuất, tận hưởng buổi quay phim.

Sau một tháng đào tạo với cường độ cao, Minh Vi gầy hẳn mười cân, lập tức cùng mấy nhân viên đi tới phố nhỏ phía trước, nơi đoàn phim bắt đầu ghi hình.

Đêm đó nhà sản xuất phim làm chủ, mời diễn viên trọng yếu ăn cơm, giúp Minh Vi mau chóng làm quen với các diễn viên khác càng sớm càng tốt.

Cô là hậu bối trong giới diễn viên, cô xuống lầu thật sớm và đợi trong đại sảnh khách sạn, ngồi năm phút đồng hồ, cô thấy tám người đang trò chuyện. Trợ lý dẫn cậu nhóc chín tuổi xinh xắn đi tới hướng bên này. Minh Vi tìm kiếm các diễn viên tham gia diễn trong trí nhớ của mình, nhận ra đối phương là diễn viên đóng vai tiểu hoàng đế – Tần Lỗi, cậu bé có nụ cười sạch sẽ thanh tú, rất được người ta yêu thích.

Cô đứng lên chào hỏi: “Tiểu Lỗi.”

“Chị, chị thật xinh đẹp.” Tần Lỗi ngọt ngào gọi cô.

“Em cũng rất đẹp trai nha.” Minh Vi cười khen cậu nhóc, “Đây là lần đầu tiên chị đóng phim, sau này xin em chiếu cố chị nhiều hơn nữa đó.”

Tần Lỗi xấu hổ đỏ mặt.

Có đứa trẻ làm sôi nổi bầu không khí, trông thấy một số diễn viên nổi tiếng khác lần lượt tới, biểu hiện của Minh Vi phóng khoáng lại lễ phép. Những diễn viên lão luyện này mỗi người đều có tính cách, đối xử với cô bé tuổi còn trẻ như Minh Vi xem như ôn hoà, nhưng cũng không quá nhiệt tình, dù sao mọi người đều dựa vào thực lực để nói chuyện, dáng dấp Minh Vi quá tốt, mới vào nghề liền nhận một bộ phim lớn, nghi ngờ cô ấy có thể đi cửa sau.

“Chị, người đó là anh Trần Chương.”

Mọi người đã di chuyển đến nhà hàng, Minh Vi đưa lưng về phía lối vào, nghe vậy nghiêng đầu, quả nhiên thấy được “phò mã” của cô trong phim.

Năm nay Trần Chương hai mươi bốn tuổi, là một trong tiểu thịt tươi (3) thành công đang hot hiện nay. So với một số đàn ông không có vẻ mặt đẹp trai không có thực lực, thì kỹ năng diễn xuất của anh ta tạm ổn dù rằng không thể so sánh với ảnh đế Mục Đình Châu, nhưng kính nghiệp (4) của anh ta được đúc kết bằng sự chăm chỉ học hỏi và diễn xuất càng ngày cành thành thục, đã giành được rất nhiều nhà phê bình điện ảnh chuyên nghiệp thừa nhận.

(3) Tiểu thịt tươi: tên mà truyền thông dùng để gọi các bạn nam thần trẻ tuổi đẹp trai và đang hot.

(4) Kính nghiệp: sự chuyên nghiệp trong nghề.

Minh Vi nghĩ, cô thực sự là một con người kỳ lạ ở cái đoàn làm phim này, đã sớm sắp xếp phải trở thành “bình hoa” rồi.

“Minh tiểu thư, rất vinh hạnh gặp được cô.“

Đang thất thần, Trần Chương đã tới trước mặt. Anh ta mặc quần dài màu đen, áo sơ mi trắng, trong sáng như một cậu nhóc, khi cười má phải có một cái đồng điếu nhàn nhạt, con ngươi đen mỉm cười quan sát cô, không che giấu chút nào mang theo hứng thú cùng kinh diễm.

“Chào tiên sinh.” Minh Vi câu nệ nói, không có thói quen tiếp xúc cùng người nổi tiếng.

Trần Chương lễ phép bắt tay cô, sau khi buông lỏng lại đột nhiên xoa đầu Minh Vi, ánh mắt chế nhạo: “Cái gì nên khách sáo thì cũng khách sáo rồi, từ giờ trở đi, chúng ta gọi tên nhau đi, cứ tiên sinh với tiểu thư, nghe xa lạ quá, hai ta là muốn kết hôn cơ mà.”

Anh ta trêu chọc cô một cách tự nhiên, Minh Vi trầm tĩnh lại, cười gật đầu, vừa muốn ngồi xuống, dư quang thoáng nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở cửa.

Là Mục Đình Châu, anh mặc một chiếc áo sơ mi cổ tròn màu đen rất giản dị, giống như bậc đế vương cao quý ung dung, không có việc gì tản bộ đi tới, có cảm giác cao ngạo nhàn nhạt, lại không làm người ta chán ghét.

“Mục tiên sinh.” Minh Vi di chuyển ra ngoài bàn ăn, trong lời nói không kìm lòng được để lộ một chút cung kính, không chỉ có cô, những hậu bối của đoàn phim đối mặt cùng ảnh đế Mục Đình Châu cũng sẽ như vậy.

Anh gật đầu qua loa.

“Đình Châu ngồi ở đây.” Nhà sản xuất phim chỉ vào chỗ trống bên trái Minh Vi nói, “Minh Vi là người mới, cô ấy và nhóm hai người Trần Ngọc Chương đối diễn nhiều nhất, mấy tháng tiếp theo xin các cậu chiếu cố nhiều hơn… Đến, đầu tiên Minh Vi kính mọi người một ly, đặc biệt là Đình Châu và Trần Chương, những nữ diễn viên khác muốn theo chân hai người bọn họ đều không có cơ hội đâu.”

Tửu lượng của Minh Vi cũng không tệ lắm, trước kính mọi người một ly, lại một mình kính Trần Chương, Mục Đình Châu.

Ngũ quan Trần Chương rất đẹp trai, thực ra bình dị gần gũi, cũng hay giúp đỡ Minh Vi, vô hình kéo gần khoảng cách giữa cô và nhóm diễn viên lâu năm. Sau khi ngồi xuống Mục Đình Châu chưa nói qua mấy câu, dường như bị người ta cứng rắn kéo tới cho đủ số, nhưng anh dương dương tự đắc làm theo ý mình, lại tựa như sống ở một thế giới khác chỉ thuộc về riêng mình anh.

Ăn uống trò chuyện đã sắp một giờ, mắt thấy muốn tan tiệc rồi, ngoại trừ đáp lại những vấn đề của người khác, rốt cuộc Mục Đình Châu cũng chủ động nói một câu.

Anh dùng khăn ăn lau khóe môi, cất xong, ngẩng đầu nhìn Minh Vi: “Cô chờ một chút.”

Mọi người đều sững sờ, bao gồm cả cô, không biết Mục Đình Châu muốn làm cái gì, hết lần này đến lần khác anh nghiêng đầu xem cửa sổ, chưa giải thích lý do tại sao anh lại làm vậy.

Trần Chương nhìn Minh Vi với ánh mắt đầy nghi vấn.

Minh Vi lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.

Mục Đình Châu nổi tiếng vì tính khí quái gở của mình, nhưng anh luôn luôn làm người ngay thẳng, đám người Trần Chương yên tâm mà bước đi thẳng.

“Anh có chuyện gì không?” Cô cẩn thận hỏi, lúc trước ở trước mặt khách hàng cô nghiêm túc nhưng chưa từng khẩn trương như bây giờ.

Mục Đình Châu hất cằm nhìn chiếc ghế ở bên cạnh người: “Ngồi đi.”

Xem ra anh muốn có cuộc thảo luận dài, Minh Vi nghi ngờ ngoan ngoãn ngồi trở về, khoảng cách giữa cô và Mục Đình Châu khoảng chừng nửa cánh tay.

“Mục tiên sinh muốn uống cái gì không?” Thu dọn xong
bàn ăn, người phục vụ ân cần hỏi.

Mục Đình Châu nhìn Minh Vi, cô khách khí lắc đầu.

Anh gọi một chai rượu vang, nhân viên phục vụ quan tâm chuẩn bị cái ly cho hai người.

“Trước kia cô tham gia nghành phiên dịch?” Nhấp một hớp rượu,  Mục Đình Châu nhàn nhạt hỏi.

Cái này biết rõ rồi còn hỏi, nhưng Minh Vi vẫn gật đầu, trịnh trọng giới thiệu bằng phiên dịch tiếng Ý lần nữa.

Mục Đình Châu mắt nhìn phía trước: “Vì sao lại đổi nghề diễn viên?”

Minh Vi mím môi một cái.

Cô tự nhận tính cách của cô không tệ, không hiểu anh gọi cô lại làm gì, xuất phát từ sự tôn trọng nên cô đã đáp ứng rồi, hiện tại Mục Đình Châu hỏi lung tung này kia nhưng ngay cả ánh mắt nhìn cô anh cũng không cho, ngạo mạn như đối đãi thuộc hạ, Minh Vi lại không nợ anh, nói thẳng: “Anh còn chuyện gì khác nữa không? Không còn sớm, tôi còn phải chuẩn bị quay phim cho ngày mai.”

“Tôi chỉ cần cô trả lời một vài vấn đề.” Thấy cô có vẻ mất hứng, dáng điệu Mục Đình Châu vẫn thờ ơ lạnh nhạt, nhưng cuối cùng cũng chịu nhìn Minh Vi, con ngươi đen thâm thúy không có bất kỳ tình cảm nhìn cô: “Hợp tác diễn bộ phim cần sự ăn ý, mấy tháng trong thời gian tới tôi muốn hiểu chút ít về đồng nghiệp của mình.”

Được rồi, lý do này có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Minh Vi suy nghĩ một chút, quay về phía ly rượu vang đỏ làm rung động lòng người nói: “Bạn tôi đề nghị tôi đi casting, tôi muốn thử một chút, vào đoàn làm phim là một bất ngờ đối với tôi, có đổi nghề hay không tôi còn chưa quyết định.” Lâm Noãn tưởng tượng cô sẽ là đại minh tinh nổi tiếng trong tương lai, Minh Vi thì thích làm đến nơi đến chốn, được cả danh và lợi đương nhiên tốt, nhưng diễn xuất đối với cô mà nói vô cùng xa lạ, có thể lâu dài hay không cô không phải là người định đoạt.

Mục Đình Châu khẽ vuốt cằm, tay phải vô ý thức chuyển động ly rượu.

Bàn tay anh rất lớn, đốt ngón tay trắng nõn thon dài, đồng thời ẩn chứa một loại sức mạnh, tuyệt đối không phải loại bơ tiểu sinh (5) so với con gái còn yếu ớt (chỗ này mình không biết edit như thế nào:))).

(5) Bơ tiểu sinh: từ này bắt nguồn từ thập niên 80, lúc đó Trần Xung cùng Đường Quốc Cường đóng một bộ phim có tên là công chúa khổng tước. Đường vốn tuấn tú, dáng dấp trắng trẻo thư sinh lại có chút yếu ớt, diễn vai vương tử, cả người giống như thi nhân không vướng bụi trần, bởi vì hắn thích ăn bơ nên Trần Xung gọi hắn là ‘ Bơ tiểu sinh ”.

“Một vấn đề cuối cùng.” Mục Đình Châu để ly rượu xuống, con ngươi đen tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm Minh Vi, “Dựa vào những lời cô vừa nói, tôi có thể cho rằng, cô vào đoàn phim, động cơ chủ yếu là vì danh tiếng hoặc tiền đóng phim?”

Minh Vi như có gai ở sau lưng.

Cô không nói ra nguyên nhân cụ thể, chỉ là có cảm giác trong lòng, nếu như cô thừa nhận mình vì danh lợi, Mục Đình Châu có thể sẽ không cao hứng.

Hiện tại hợp tác cùng anh thật sự rất khó, ảnh đế mất hứng, biết là sẽ như thế nào không?

“Mục tiên sinh” Minh Vi cẩn thận hỏi ngược trở về, “Vì sao anh nhận đóng phim bộ này?”

Mục Đình Châu nở nụ cười, đặc biệt là một nụ cười nhẹ thoáng qua: “Tôi thích kịch bản của bộ phim, cũng tin tưởng trình độ đạo diễn, cái này chỉ là một trong các nguyên nhân thôi, tiền đóng phim là khoản thù lao lao động hợp lý của tôi.”

Nói cách khác, anh không phải vì tiền, mà vì anh rất cao thượng (6).

(6) Cao thượng: là người có lòng bao dung độ lượng.

Nhưng Minh Vi là người tầm thường, cô tự nhận mình là người tầm thường, bình tĩnh nói: “Tôi không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn kiếm được nhiều tiền thật nhanh.”

“Vậy có thể cô sẽ phải mất đi phần công việc này.”

Giống như thợ săn nắm chặt thời cơ thu lưới, Mục Đình Châu tự rót tự uống, lại xem nhẹ Minh Vi rồi, gò má hờ hững: “Mỗi ngành nghề đều có đạo đức nghề nghiệp, tôi có thể chấp nhận diễn xuất còn non nớt của cô nhưng thích hợp tác với người biết đem sở trường của mình ra vận dụng, đối với loại người chỉ vì danh lợi mà giả nhân giả nghĩa như các người, tôi không thể không biết xấu hổ mà làm bạn.”

Minh Vi giận đến cả người run rẩy, cho nên ý tứ Mục Đình Châu là, bởi vì mục đích không đơn thuần của cô, Mục Đình Châu muốn tỏ thái độ sao lớn, yêu cầu đoàn phim đuổi cô?

“Tôi đã ký hợp đồng.” Minh Vi giả vờ bình tĩnh, khí thế không chịu thua.

Mục Đình Châu cười khẽ: “Kỹ năng diễn xuất của diễn viên kém, đoàn phim được phép đơn phương hủy bỏ.”

Minh Vi trợn mắt: “Làm sao anh biết tôi diễn xuất không được?”

Mục Đình Châu đứng dậy tròng mắt nhìn cô: “Một diễn viên không chuyên nghiệp, tôi không cho là cô sẽ có thực lực.”

Minh Vi chán nản, vừa tức vừa lo lắng, bây giờ bị đuổi ra khỏi đoàn phim, so tài trước ống kính nếu không vượt qua được sẽ mất mặt hơn gấp trăm ngàn lần, đối với địa vị Mục Đình Châu hiện giờ, cho dù cô mặt dày năn nỉ Lâm Noãn đi xin bà chủ Đông Ảnh, cũng chưa chắc có thể ở lại đoàn phim, hơn nữa cô không muốn lợi dụng mạng lưới quan hệ của Lâm Noãn để giúp mình.

Biện pháp duy nhất là thuyết phục Mục Đình Châu.

“Mắt thấy mới là thật, Mục tiên sinh có thể cho tôi một cơ hội thể hiện hay không?” Đứng lên, Minh Vi ngước mắt nhìn vị ảnh đế cao cao tại thượng kia, “Đương nhiên, nếu như anh tự phụ không cần đến xem tôi diễn, tôi lập tức rút khỏi đoàn, không làm chậm trễ chuyện anh muốn hợp tác với người khác.”

Mục Đình Châu nghiêng đầu nhìn qua.

Đôi mắt trong veo của Minh Vi sáng lên, không hoảng chút nào.

“Được, tôi sẽ cho cô một ngày chứng minh bản thân mình.”

Sau cùng mắt nhìn Minh Vi, Mục Đình Châu xoay người bước đi, đi được hai bước, anh đột nhiên dừng lại, đưa lưng về phía cô: “Thấy cô là người mới, tôi nhắc nhở cô, thành thạo diễn xuất là cơ bản nhất nhưng cũng khó khăn nhất, diễn viên phải nhập vai diễn, khán giả mới có thể bị cô thu hút, nếu như cô nghĩ muốn lừa gạt, sớm tách khỏi đoàn phim đi.”

Tránh cho làm mất mặt anh.

Tác giả có lời muốn nói:

Minh Vi:; Vì sao nói làm mất mặt anh?

Mục ảnh đế: Từ chối trả lời.

Minh Vi: Tôi đây cố ý diễn hỏng cho anh xem!

Mục ảnh đế: Không sợ bị rời khỏi đoàn?

Khuôn mặt Minh Vi mỉm cười: Tôi là phiên dịch tiền lương cao, không thiếu tiền.

Mục ảnh đế:...

Cô không thiếu tiền, cô chỉ kém tôi thôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện