Công chúa phủ năm trước đã bố trí phủ đệ đâu vào đấy, cũng chuẩn bị tốt tất cả sự vụ để ăn Tết, nhưng kỳ thật hai vị chủ nhân lại không có ở trong phủ trong đêm trừ tịch.
Khi trừ tịch, trong cung có gia yến, dựa theo lệ thường sẽ ầm ĩ đến khuya, năm ngoái hai người trực tiếp ngủ lại ở Cảnh Thần cung.
Dĩ vãng, trong nhà Lục Khải Phái cũng không có thân nhân, ngày Tết tham gia chút náo nhiệt thì cũng không sao, nhưng mà năm nay trong phủ có thêm Lục Sanh, Tết nhất lại muốn lưu một mình nàng ở trong phủ, vẫn là làm lòng người có nhiều băn khoăn lo lắng.
Kỳ Dương cuối cùng suy nghĩ, đơn giản để lại Chỉ Đinh, nàng ấy rất thân cận với tiểu hài nhi, làm nàng ấy bồi tiểu hài nhi ăn tết cũng không đến mức quá cô đơn.
Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương đều không nghĩ đến việc dẫn Lục Sanh vào cung, bởi vì các nàng đều rõ ràng như vậy không thích hợp.
Cũng may Lục Sanh cũng xem như hiểu chuyện, vẫn chưa nháo muốn đi cùng hai người, tiểu hài nhi được Chỉ Đinh ôm, ra cửa tới tiễn các nàng.
"Trở về đi, bên ngoài trời lạnh." Kỳ Dương dứt lời rồi phất phất tay, liền buông xuống màn xe.
Lục Sanh cũng không quá minh bạch ý nghĩa của việc ăn Tết, đối với chuyện một lần nữa tiễn hai người rời đi cũng không cảm thấy có cái gì đặc biệt.
Ngược lại là tiếng pháo trúc thường thường vang lên trên đường càng hấp dẫn sự chú ý của nàng, sau khi nhìn theo xe ngựa của công chúa phủ đi xa, nàng lập tức đã bị tiếng pháo trúc hấp dẫn.
Chỉ Đinh không có nhận thấy được điểm này, nàng sờ sờ đầu Lục Sanh, ôm tiểu hài nhi trở về công chúa phủ.
Ngồi trên xe ngựa đi được một khoảng xa, Kỳ Dương đang nói chuyện với Lục Khải Phái: "Thân thể phụ hoàng không thể so với lúc trước, chỉ sợ không thể sống quá thọ.
Đêm nay chúng ta cũng đừng theo chân bọn họ làm bậy, phụ hoàng nếu đã đi rồi, chúng ta liền ra cung vậy."
Lục Khải Phái nghe vậy thì không khỏi cười, hỏi nàng: "Nàng không yên lòng Lục Sanh như vậy sao?"
Kỳ Dương thừa nhận lời này, lại nói: "Trừ tịch gia yến năm nay chỉ sợ cũng không thú vị.
Thiếu tam gia Tề Vương, Sở Vương, Ngô Vương, dư lại Ngụy Vương hiện tại đã trở thành chim cút.
Còn có thể ngoi đầu ở gia yến, đơn giản chính là những tỷ muội đó của ta.
Nàng cũng không phải không biết tình tính của các nàng, không có việc gì cũng sẽ nói hai câu ghen tỵ, Nam Bình còn đặc biệt thích bắt lỗi."
Huynh đệ tỷ muội sốt ruột như vậy, vì cái gì Tết nhất còn một hai phải ở bên các nàng chứ? Là tiểu đoàn tử không đáng yêu, vẫn là con thỏ không vui hay sao? Về nhà ôm Lục Sanh đón giao thừa không tốt sao?
Lục Khải Phái kỳ thật chưa bao giờ cảm thấy cung yến vui vẻ, dĩ vãng khi chư vương còn ở, bọn họ cũng giấu đi lưỡi dao đối chọi gay gắt.
Hiện tại chư vương chỉ còn lại có Ngụy Vương, ước chừng có thể bớt phiền phức một chút, nhưng gia yến năm nay so với gia yến năm rồi hẳn là quạnh quẽ rất nhiều.
Hai người nói chuyện, xe ngựa thực mau đã tới cửa cung, vào cửa cung thì phải đổi sang ngồi bộ liễn.
Trùng hợp, hai người đụng phải phu thê Nam Bình.
Phò mã Nam Bình không tỏ vẻ gì, cũng không ngại Thu Thú lúc trước bị Lục Khải Phái chiếm hết nổi bật, còn thân thiện gật đầu với hai người.
Nhưng mà Nam Bình bất đồng, nàng "hừ" một tiếng về phía Kỳ Dương, nàng vốn đang nắm tay hai đứa nhỏ, hiện tại đại nhi tử trực tiếp nhét vào trong lòng phò mã, nàng tự mình bế lên tiểu nữ nhi rồi đổi sang ngồi bộ liễn.
Không sai, Nam Bình nhi nữ song toàn.
Sau khi thua kém Kỳ Dương những phương diện khác, nàng rốt cuộc tìm được ưu thế của mình: nhi nữ! Ai bảo Kỳ Dương thành hôn bốn năm mà còn không có con đây, hiện tại xem nàng nhi nữ song toàn hẳn là hâm mộ hỏng rồi?
Nam Bình ôm nữ nhi, đắc ý dào dạt rời đi, phò mã bất đắc dĩ ôm nhi tử đuổi theo.
Kỳ Dương nhìn dáng vẻ Nam Bình đắc ý quả thực dở khóc dở cười, sau khi kéo ống tay áo Lục Khải Phái chuyển sang ngồi bộ liễn, nàng rốt cuộc nhịn không được nói thầm: "Nàng nói Nam Bình rốt cuộc nghĩ như thế nào, suốt ngày cùng ta so mấy cái này, thú vị lắm sao?"
Lục Khải Phái lại sờ sờ tóc mai bên tai nàng, hỏi nàng: "Không có nhi nữ, điện hạ sẽ tiếc nuối sao?"
Kỳ Dương nghe vậy thì hơi giật mình, chợt nhíu mày nói: "Nàng nghĩ chuyện này để làm gì? Lại nói chúng ta hiện tại có Lục Sanh, không phải khá tốt sao?" Nàng nói, đè thấp thanh âm: "Nữ nhân sinh con không dễ, mẫu phi của hai hoàng muội ta đều mất trong lúc sinh, ta không muốn lấy mệnh đi vật lộn đâu."
Đây là lời nói thật, nhưng nếu thiếu niên năm đó nàng ái mộ không thân là nữ nhi, nàng cũng sẽ nguyện ý vì nàng ấy sinh nhi dục nữ.
Lục Khải Phái không dây dưa vấn đề này thêm, trong lòng nàng lại đang tính toán chờ sau khi Tạ Viễn chết, nên xử trí những thế lực trong tay như thế nào.
Đặc biệt là Tề bá còn không có hoàn toàn buông xuống thù hận, càng phải cẩn thận an trí, vạn không thể để cho bọn họ tiếp xúc với Lục Sanh.
Lục Sanh hiện tại rất tốt, nàng cũng không muốn một ngày nào đó tiểu hài nhi lớn lên không đứng đắn, khiến cho Kỳ Dương thương tâm.
Cung nhân nâng bộ liễn rất nhanh, không bao lâu đã đi đến một chỗ noãn các.
Gia yến không thể so với triều yến hay quốc yến, không có quá nhiều người tham gia, cho nên không dùng cung điện rộng lớn như Tuyên Đức điện, vì vậy liền đổi thành một cung thất khác nhỏ hơn là Dao Hoa điện.
Nhưng canh giờ hiện tại vẫn còn sớm, trong Dao Hoa điện cũng còn đang chuẩn bị, cho nên các hoàng tử và công chúa tới trước đều sẽ tụ ở noãn các tránh lạnh, nói cười hòa thuận, cũng thật hài hòa.
Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái đến cũng không có ảnh hưởng cái gì, mọi người chào hỏi qua cũng liền thôi.
Chỉ có Nam Bình dường như không cam lòng, thẳng thắn liếc nhìn các nàng một cái, quay đầu lại nói chuyện với mấy tỷ muội quen biết.
"Nàng xem, quả thực không thú vị." Kỳ Dương nghiêng đầu, nói như vậy với Lục Khải Phái.
- --
Trừ tịch đón giao thừa, buổi tối cũng là lúc dùng cơm tất niên, cho nên gia yến đương nhiên được sắp xếp vào buổi tối.
Mọi người giữa buổi chiều đã vào cung, cũng muốn đi đến Tuyên Thất Điện để bái kiến, nhưng mà nghĩ đến thân thể hoàng đế hiện giờ không tốt, sợ biến khéo thành vụng cho nên từ bỏ ý niệm này.
Ngày đông ngắn ngủi, cung yến bắt đầu vào giờ Dậu (17 giờ đến 19 giờ), sắc trời bên ngoài đều mờ mịt tối sầm lại.
Mọi người trước tiên vào Dao Hoa điện chờ, Thái Tử cùng hoàng đế lần lượt đến.
Năm trước bệnh nặng một hồi, thân thể Thái Tử đến bây giờ còn không có dưỡng hảo, sắc mặt vốn nhìn có chút tái nhợt, hiện tại nhìn qua càng không có bao nhiêu huyết sắc.
Thế nhưng, hoàng đế còn giữ uy nghiêm của bậc đế vương, nếu không có tóc mai của hắn nhanh chóng bạc đi, người khác cũng chỉ thấy thân thể hắn khoẻ mạnh như thường.
Kỳ Dương nhìn phụ tử hai người, lại nhịn không được lo lắng, nhưng mà hoàng đế đã đến, cũng không để nàng có thời gian suy nghĩ vớ vẩn.
Mọi người đồng thời đứng dậy, hành lễ với hoàng đế và Thái Tử, chờ đến khi hoàng đế ngồi xuống nói miễn lễ, bọn họ mới lại lần nữa ngồi xuống.
Cung yến bắt đầu, hoàng đế ngồi vào ngai vàng trên cao, Thái Tử liền đứng dậy dẫn đầu mọi người chúc Tết hắn.
Nhưng mà ánh mắt hoàng đế đảo qua phía dưới, phát hiện số người trong điện ít hơn nhiều so với năm trước.
Hắn