Đoán đố đèn, thắng hoa đăng, cái này đối với Lục Khải Phái mà nói cũng không phải là việc gì khó.
Trong kinh chưa bao giờ thiếu người học rộng tài cao, khi Lục Khải Phái được gia đinh dẫn đến bên dưới hải đăng, đã có bảy đến tám người thiếu niên xung quanh đang đoán.
Một số người trình độ trung bình, chỉ đoán được mấy tầng phía dưới, cũng có người xác thật có tài, một hơi đoán được mấy tầng ở giữa rồi không ngừng lên cao.
Chiếc đèn lồng trên tòa hải đăng này dường như là đẹp nhất trong số vài tòa ở xung quanh, cho nên người tới thử cũng rất nhiều, Lục Khải Phái tham gia không có khiến cho bất luận kẻ nào chú ý.
Mãi đến khi nàng một hơi đoán được mười câu đố đèn.
Hơn nữa, mỗi lần cơ hồ đều là khi bắt đầu nhận được đề mục, nàng không cần nghĩ ngợi mà liền nói ra đáp án, dần dần cũng khiến cho người khác chú ý.
Lục Khải Phái tài tình nhạy bén, đoán đố đèn rất nhanh, hơn nữa lúc nãy Kỳ Dương cũng đã chỉ cái đèn lồng trên đỉnh, nàng tất nhiên càng sẽ không nương tay.
Không tốn bao nhiêu thời gian, thanh niên vốn dẫn đầu trong trò đoán đố đèn ở phía xa cũng bị nàng đuổi kịp, Lục Khải Phái mắt cũng không chớp liền vượt qua hắn, tiếp tục đoán lên phía trên.
Dù cho hải đăng có cao, một tầng lại một tầng chồng chất lên cũng hữu hạn.
Tòa hải đăng này cao 21 tầng, muốn lấy đi lưu ly đăng trên tầng cao nhất thì phải đoán trúng 21 cái đố đèn, sai một cái đều chỉ có thể đoán lại từ đầu.
Lục Khải Phái không chút hoang mang, nàng trước tiên đoán trúng hai mươi cái, mãi đến khi muốn đoán cái cuối cùng, quản sự trông coi hải đăng lại chưa cho nàng đố đèn.
Quản sự tựa hồ cũng không nghĩ tới, người qua đường mà hắn tùy tay cản lại lợi hại như vậy, nhưng trên mặt hắn vẫn mỉm cười: "Công tử, ngài đều đoán đúng hai mươi câu đố đèn trước đó, thực sự lợi hại.
Nhưng mà gia chủ của chúng ta đã ra một đề cuối cùng, không phải là đố đèn."
Hắn nói, vẫy tay cách đó không xa, liền có một cái gia đinh cầm lấy phó cung tiễn chạy tới.
Nhưng có lẽ là sợ làm người bị thương trong ngày Thượng Nguyên hội đèn lồng, cho nên đầu mũi tên đã bị cắt bỏ, chỉ còn lại cây cung trụi lủi, không biết bọn họ dự định làm gì.
Thực mau, quản sự liền chắp tay vái chào, giải thích: "Công tử tài cao, ta đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Nhưng mà chủ nhân nhà ta từ trước đến nay bội phục người văn võ song toàn, huống chi quân tử lục nghệ, xạ thuật cũng là một trong số đó, cho nên đề cuối cùng chính là xạ." Hắn nói, sau đó chỉ đến lưu ly đăng trên đỉnh: "Trên đèn lồng kia có một cái móc khóa, nếu công tử bắn trúng thì sẽ thắng, tất nhiên cũng sẽ có được đăng."
Lục Khải Phái nheo mắt nhìn lên, mặc dù ánh đèn rực rỡ, nhưng rốt cuộc trời tối vẫn ảnh hưởng tầm mắt.
Nàng mơ hồ có thể nhìn thấy móc khóa mà quản sự kia nói, lại không khỏi cười nhạo một tiếng: "Chủ nhân nhà ngươi thế nhưng thật gan dạ, đề cuối cùng lại làm người trực tiếp lấy mũi tên đi bắn đăng, cũng không sợ ta thất thủ bắn hỏng sao?"
Lưu ly đăng tất nhiên là xa hoa lộng lẫy, nhưng đồ vật càng tinh xảo thì sẽ càng dễ bị hư hao.
Cho dù đầu mũi tên bị cắt, nhưng nếu thất thủ trong một khoảng cách ngắn như vậy, cũng đủ để bắn hỏng đăng.
Cứ như vậy, vô luận người giải đố thắng hay không thắng, chủ nhân của hải đăng đều phải tổn hại một cái đăng.
Quản sự nghe vậy, biểu tình trên mặt rốt cuộc cứng đờ trong chốc lát, lại vẫn phải cưỡng ép cười nói: "Công tử vui đùa.
Ngài nếu đã nâng cung, trong lòng tất nhiên là có dự tính, làm sao có thể dễ dàng bị hư?"
Hắn tựa hồ cũng không muốn tiếp tục đề tài này, sau khi nói xong thì liền đem cung tiễn tới.
Lúc nãy, Lục Khải Phái giải đố có chút không để ý, cho nên vẫn luôn ôm Lục Sanh, lúc này nàng muốn bắn tên nên tất nhiên không thể tiếp tục ôm.
Nàng xoay người, giao tiểu đoàn tử cho Kỳ Dương, chính mình tiếp nhận cung tiễn thử một chút, đuôi lông mày dưới mặt nạ nhướng lên.
Cung mà quản sự đưa cho nàng không phải là cung tiễn tầm thường, mà là một cây tam thạch cường cung.
Hiện tại, cung tiễn tiêu chuẩn cho tiễn thủ trong quân cũng chỉ là nhị thạch, tam thạch cung người bình thường đừng nói là bắn, ngay cả kéo cung cũng là vấn đề.
Đối phương rõ ràng là muốn làm khó nàng, hoặc là nói đối phương rõ ràng không muốn đưa ra lưu ly đăng xinh đẹp sớm như vậy!
Lục Khải Phái vốn không phải người để ý thắng thua, nhưng đối phương thua mà còn như vậy cũng thực sự làm người khinh thường.
Vẫn còn không chờ nàng nói cái gì, công tử trẻ tuổi lúc nãy bị nàng đuổi kịp và vượt qua lại mở miệng, hắn tiến lên hai bước và nói: "Các hạ nếu không có tài bắn cung, vậy thì ta sẽ làm thay."
Tùy tiện mở miệng như vậy làm Lục Khải Phái quay đầu lại nhìn đối phương một cái, người sau ngượng ngùng cười trừ: "Muội muội của ta thực thích lưu ly đăng này, nếu là, nếu là các hạ nguyện ý bỏ những thứ yêu thích, tại hạ nguyện bồi thường cái khác."
Lục Khải Phái nghe xong thì cầm lên cung tiễn, lắc đầu nói: "Không cần."
Là cự tuyệt trợ giúp, cũng là cự tuyệt bỏ những thứ yêu thích.
Mang mặt nạ bắn tên rốt cuộc vẫn sẽ ảnh hưởng tầm nhìn, huống chi tầm nhìn vào ban đêm bị cản trở, Lục Khải Phái cuối cùng vì để đảm bảo, rốt cuộc vẫn tháo xuống mặt nạ.
Mà khi dung nhan như ngọc của nàng lộ ra, vẫn là khiến cho chung quanh khe khẽ kinh hô, rất nhiều ánh mắt dừng ở trên người nàng, cũng tại một khắc này mà trở nên nóng rực lên.
Lục Khải Phái không để ý đến, chỉ hướng về phía Kỳ Dương lấy lòng cười cười.
Công chúa điện hạ có chút bất mãn tiếp nhận mặt nạ của nàng, tạm thời giúp nàng cầm, thuận tiện còn ngạo kiều thấp giọng cảnh cáo một câu: "Không thắng được hoa đăng, đêm nay nàng liền đi thư phòng ngủ!"
Lục Khải Phái không hoảng hốt, chớp chớp mắt đáp lại một câu: "Nàng mới không nỡ ta."
Hai người không kiêng nể gì mà liếc mắt đưa tình, khi Lục Khải Phái xách theo cung tiễn rồi xoay người, khí thế cả người vì vậy mà thay đổi.
Nàng giương cung, cánh tay mảnh khảnh chậm rãi dùng sức, tam thạch cường cung cũng dần dần bị nàng kéo ra.
Có thể nhìn thấy nàng có chút miễn cưỡng, thân hình đơn bạc vì cánh tay dùng sức mà căng chặt, làm người nhìn đều vì nàng lo lắng.
Khung cảnh nhất thời an tĩnh, mãi đến khi Lục Khải Phái buông tay, mũi tên "vèo" một tiếng phá không mà đi...!
Quản sự ngơ ngác ngửa đầu, trong lòng bỗng dưng trống rỗng một nửa.
Cái đèn lồng trên đỉnh chính là đèn lồng tốt nhất mà gia chủ tìm được, nó đè ép đối thủ còn lại một đầu, cũng làm cho gia chủ đắc ý vài ngày.
Hắn được gia chủ coi trọng nên hôm nay trông coi hải đăng, tất nhiên không thể sớm mất cái đèn lồng này.
Mũi tên này nếu là bắn trúng, đèn lồng chính là của đối phương.
Nhưng nếu không có bắn trúng, đèn lồng hơn phân nửa có thể bị hư dưới mũi tên này.
Hắn đặc biệt khiến người tìm cường cung, cũng là vì nhìn thấy đối phương đơn bạc, muốn cho nàng kéo không ra cung, cũng miễn lồng đèn có thể bị tổn hại.
Nếu là sớm biết như thế, sớm biết như thế còn không bằng không làm gì mờ ám, dứt khoát hào phóng để đối phương thắng đi!