Mọi chuyện đúng như những gì Kỳ Dương dự đoán, Lục Khải Phái cũng chỉ ngủ được hai canh giờ, trong cung liền có người tới tuyên triệu.Kỳ Dương đi sớm hơn Lục Khải Phái, khi nàng thức dậy thì đơn giản an bài một chút chuyện trong phủ, sau đó lại vào cung.
Ngoại trừ việc làm bạn với hoàng đế đang trọng thương nằm trên giường, điều quan trọng hơn cả là lo việc tang ma cho Thái Tử, nàng muốn đưa tiễn huynh trưởng đoạn đường cuối cùng.Phu thê vốn như hình với bóng nhưng hôm nay chỉ còn có một người, mọi người ở trong cung nhìn thấy cũng có nhiều suy đoán, ngay cả hoàng đế bị trọng thương khi tỉnh lại đều hỏi một câu.
Nhưng mà tất cả đều bị Kỳ Dương nói là trong phủ có việc cho qua chuyện, nàng cũng không nói dối, xảy ra chuyện chính là Lục phủ, quản gia Lục phủ đã chết, luôn cần có người để ý tới, Lục Khải Phái tối hôm qua cũng vì thế mà phải làm việc vất vả nửa đêm.Nhớ tới Tề bá, Kỳ Dương cũng canh cánh trong lòng, lại sợ hắn kết thúc rồi xử lý không đủ sạch sẽ.
Phải biết rằng, trước đây Đại Lý Tự Khanh được nàng chỉ thị, hiện tại đúng là đang tra xét vụ ám sát, nếu là tra đến Lục Khải Phái...Kia đã có thể có ý tứ, ám sát hoàng đế và trữ quân chính là đồng mưu nghịch tội lớn, đừng nói là còn thành công.
Nếu thật sự bị tra được, phu thê các nàng cũng không cần trù tính cái gì, không bằng tính xem còn có lần trọng sinh tiếp theo nào hay không, có thể để cho hai nàng trọng sinh tới?Bồi hoàng đế một chút, suy nghĩ một chút vu vơ rối loạn, Kỳ Dương lại đi đến Đông Cung.Hiện giờ Đông Cung càng thêm hiu quạnh.
Tuy rằng trưởng tôn trở thành Thái Tôn, Đông Cung hết thảy cũng đều không có thay đổi nhiều, nhưng thiếu đi một người người đáng tin cậy như Thái Tử, tiểu thiếu niên chỉ mới 11-12 tuổi hiển nhiên còn không thể gánh nổi gánh nặng mà phụ thân chợt lưu lại.Vạn hạnh, tang sự của Thái Tử còn có lễ quan giúp đỡ, bên trong cung điện treo cờ trắng vòng quanh lụa trắng, nhang đèn được đốt lên, tiếng khóc vang lên từng hồi.
Chỉ là ngại với hoàng đế đúng thật bị thương nặng hấp hối, cho nên cũng không ai dám làm tang sự quá lớn, sợ lại rước lấy rủi ro.
Bởi vậy tang sự của Thái Tử cũng coi như là giản lược, tất cả quan lại chia thành từng nhóm tiến đến bái yết, cũng không có người lưu lại khóc tang.Ở trước linh cửu khóc thút thít đều là thê thiếp và nhi nữ của Thái Tử, dẫn đầu quỳ gối chính là Thái Tử Phi và Thái Tôn.
Mỗi người đều khóc nức nở, Thái Tử Phi mất đi trượng phu ân ái, Thái Tôn không còn phụ thân đáng tin cậy, những người còn lại càng là trong lòng hoảng sợ, lo lắng cho tương lai.Trong lòng Kỳ Dương cũng không chịu nổi, dưới bầu không khí như vậy nàng lại khóc một hồi, thuận thế lưu lại túc trực bên linh cữu.Lục Khải Phái được truyền triệu tiến cung lại là vì tiếp nhận công việc của Vũ Lâm.
Hiện giờ thống lĩnh của Vũ Lâm cũng là tâm phúc của hoàng đế, hoàng đế tin tưởng hắn, nhưng thống lĩnh Vũ Lâm hiện giờ chịu thần phục với hoàng đế, nhưng ngày sau lại không nhất định chịu thần phục ấu đế.
Hơn nữa, ở Triêu Dương lâu có người ám sát, thống lĩnh Vũ Lâm cũng là bụng làm dạ chịu, cho nên đây mới là nguyên nhân mà hoàng đế để Lục Khải Phái tiếp nhận Vũ Lâm.Chỉ là Lục Khải Phái cũng không nghĩ tới, hoàng đế sẽ sốt ruột như vậy.
Khi nàng được truyền triệu vào cung, thống lĩnh Vũ Lâm vốn đã bị bãi chức, chỉ còn chờ giao nhận cho nàng thì phải bị đưa đến Đại Lý Tự phối hợp điều tra với Tự Khanh.Lục Khải Phái đối với mớ hỗn độn trước mắt cũng rất đau đầu, nàng suy nghĩ xong vẫn chưa lập tức chọn ra tân thống lĩnh, chỉ để những Phó thống lĩnh tiếp tục chức trách vốn có của bọn họ.
Thế nhưng, nói không chừng ngày nào đó, những người này đều sẽ bị thỉnh đến Đại Lý Tự uống trà, rốt cuộc biến cố xảy ra ở Triêu Dương lâu chính là đại án, Đại Lý Tự Khanh đã tra án suốt đêm trong nhiều ngày, cũng không biết liên lụy bao nhiêu người.Nghĩ đến đây, Lục Khải Phái bất giác cảm thấy có chút may mắn.
Nếu không có thân phận phò mã, lại được hoàng đế ủy thác trọng trách, chỉ sợ Thiếu Khanh nàng sớm đã bị Tự Khanh đại nhân bắt về Đại Lý Tự tăng ca, thậm chí nghỉ ngơi hai canh giờ đều là hy vọng xa vời.Thời gian cả ngày, lại quay cuồng trong bận rộn mà trôi qua.Lục Khải Phái đơn thuần hiểu biết một chút tình trạng hiện nay của Vũ Lâm, thậm chí nàng còn đi theo Vũ Lâm tuần tra quanh cung rất lâu, đến khi chạng vạng mới đi đến Đông Cung, tự mình tiếp Kỳ Dương hồi phủ nghỉ ngơi.Trước sau lại có một nội thị đi tới, thấy hai người các nàng đều ở Đông Cung cũng là may mắn, liền thỉnh hai người đi đến Tuyên Thất Điện nghị sự.Hoàng đế bị thương không nhẹ, hai ngày nay hắn đều mơ màng hồ đồ, hôn mê thì nhiều thanh tỉnh thì ít.
Nhưng có lẽ là tự biết thời gian không còn nhiều lắm, khi hoàng đế thanh tỉnh thì ngược lại vội vã nghị sự, muốn làm tất cả những gì mà hắn nên làm, sắp chết cũng muốn trải đường giúp Thái Tôn.Kỳ Dương và Lục Khải Phái đều không có trì hoãn, theo nội thị tiến vào Tuyên Thất Điện.Hôm nay, người chờ ở trong điện ít hơn hôm qua rất nhiều.
Ngoại trừ tam sư ra, cũng chỉ có mấy hoàng tử và công chúa còn trông coi.
Nhưng mà nghĩ cũng biết, đám người Ngụy Vương canh giữ ở Tuyên Thất Điện cũng chỉ làm ra dáng vẻ hiếu thuận mà thôi, đều không phải được hoàng đế tuyên triệu để nghị sự.Quả nhiên, khi nội thị dẫn Kỳ Dương các nàng đi vào, mấy người đều bị lưu ở ngoài điện.Lục Khải Phái đi qua, trầm ngâm liếc nhìn mấy người, lại bớt thời giờ hỏi Kỳ Dương một câu: "Điện hạ, hôm nay phải lo việc tang ma cho Thái Tử, Tề Vương bọn họ có đi qua Đông Cung tế bái chưa?"Kỳ Dương nghe vậy thì sắc mặt trở nên lạnh lùng, lắc đầu nói: "Chưa từng."Người không tới, lễ cũng không tới, phảng phất như là không biết Đông Cung lo việc tang ma.
Này không chỉ là bởi vì cục diện rối ren trước mắt mà vô pháp bận tâm, căn bản chính là không đem Thái Tử đã qua đời và Thái Tôn còn nhỏ tuổi để ở trong lòng.Lục Khải Phái thầm lắc đầu trong lòng, thật sự cảm thấy những người này ngu ngốc đến hết thuốc chữa.
Không nói bọn họ làm như vậy, liệu Thái Tôn một mình canh giữ ở trước linh cữu có thể ghi hận hay không, ngày sau sẽ đối đãi với mấy thúc vương bọn họ như thế nào.
Ngay cả hiện giờ hoàng đế nằm ở nội điện cũng sẽ không cao hứng, không nói đến chuyện Thái Tử vốn là nhi tử hoàng đế yêu thương nhất, mà lần này hắn vì hộ giá mà chết, phân lượng trong lòng hoàng đế cũng tuyệt đối mười phần.Vì cái gì sẽ nghĩ đến chuyện lập Thái Tôn? Không phải hoàng đế hiểu rõ và tin trọng đứa nhỏ này, kia căn bản chính là yêu ai yêu cả đường đi!Nếu không, một trưởng tôn không biết có tài năng hay không, cùng với một đám nhi tử không mấy được để mắt, hoàng đế sau khi suy nghĩ cặn kẽ thì cũng sẽ thiên hướng nhi tử.
Rốt cuộc toàn thành đều biết Triêu Dương lâu xảy ra biến cố, truyền ra sẽ khó tránh khiến cho thế cục rung chuyển, có tân quân thành niên kế vị thì sẽ có thể trấn an hơn là một đứa trẻ.Đáng tiếc Tề Vương bọn họ không hiểu, cho tới bây giờ còn trông coi Tuyên Thất Điện giả vờ hiếu thuận.
Chẳng phải nếu hoàng đế biết được việc bọn họ làm hiện giờ, không những sẽ không nhớ rõ lòng tốt ít ỏi của bọn họ, ngược lại còn muốn mắng bọn