Lương Quốc công chúa không được tham chính, mặc dù muốn ảnh hưởng đến triều cục thì cũng là sau khi thành hôn rồi thông qua phò mã, vì vậy thân phận phò mã ở triều đình Lương Quốc cũng không có trở ngại, ngược lại còn có thể trợ lực rất lớn.
Như Lục Khải Phái, nàng vốn vô căn vô cơ, nhưng hiện giờ lại có thể ở Đại Lý Tự như cá gặp nước, rất nhiều người đều nghĩ rằng do Kỳ Dương trợ giúp.
Lục Khải Phái cũng không phân biệt cái gì, nàng tự mình làm Thiếu Khanh, xử lí sự vụ cẩn trọng, ba năm qua đã sớm khiến cho cấp trên cùng đồng liêu tán thành tin phục.
Đến nỗi suy nghĩ hay lời nói thoái thác của người khác, nàng cũng một mực mặc kệ.
Ngày này trong kinh lại xảy ra một vụ án, Lục Khải Phái dẫn người bôn ba dò xét ở bên ngoài hơn nửa ngày, sau giờ ngọ mới trở lại Đại Lý Tự.
Sau thượng tị, thời tiết cũng nóng hơn, bôn ba nửa ngày trở về cũng đổ một thân mồ hôi mỏng.
Lục Khải Phái lệnh người hầu bên cạnh múc nước, chuẩn bị cơm để cho nàng nghỉ ngơi, sửa soạn một phen, sau đó lại tiếp tục sắp xếp hồ sơ án kiện.
Nào biết mới vừa rửa tay rửa mặt, Lục Khải Phái ngồi ở trước bàn còn chưa kịp hưởng dụng phần cơm trưa muộn, liền có người hầu vội vàng đi vào thông bẩm, nói là Sở Vương phái người tới, mời nàng sau khi xong việc thì đi đến Đào Nhiên Cư một chuyến.
Lục Khải Phái dừng đũa lại, trái lo phải nghĩ cũng không nhớ tới bản thân cùng Sở Vương có can hệ gì.
Ở trong triều, lập trường của Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái trước nay đều thật rõ ràng, cho dù tình thế của Thái Tử hiện giờ không tốt, hai người cũng sẽ kiên định đứng ở phía sau hắn.
Chư vương không phải chưa từng thử mượn sức, nhưng đều bị Kỳ Dương không lưu tình cự tuyệt, dần dà hai bên cũng thành đối lập.
Lục Khải Phái có chút kinh ngạc, nghĩ không ra Sở Vương này sớm chết tâm nay lại vì cái gì mà tới tìm tận cửa.
Nàng bưng chén đũa, sau khi suy nghĩ thì vẫn là lắc đầu cự tuyệt: "Hôm nay Đại Lý Tự có vụ án mới cần tra xét, ta cũng không biết khi nào mới có thể xong, vẫn là không nhọc Sở Vương điện hạ đợi lâu."
Người hầu được nàng đáp lời, khom người lui ra, đi ra ngoài liền chuyển đạt cho người hầu Sở Vương.
Nhưng cũng chỉ một lát, người hầu nàng chuyển lời lại chạy về.
Lục Khải Phái đang thong thả ung dung ăn cơm, trong đầu vẫn còn suy nghĩ vụ án hôm nay, nghe tiếng thì giương mắt nhìn hắn: "Lại sao vậy?"
Người hầu liền khom người tiến lên, truyền đến một phong thư: "Đây là Sở Vương sai người chuyển giao đại nhân."
Lục Khải Phái rốt cuộc buông chén đũa, tiếp nhận lá thư kia rồi mở ra xem, bên trong rõ ràng viết hai ngày.
Một cái là ba năm trước đây, một cái là bốn năm trước, người bình thường thấy e là sẽ khó hiểu.
Thế nhưng Lục Khải Phái suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh, vì vậy liền nhận ra hai ngày này, liên tưởng một chút, cũng minh bạch Sở Vương đang dụng ý cùng uy hiếp.
Nàng hơi rũ mắt, gấp lại phong thư, nếu là người hầu ở phía đối diện ngẩng đầu, liền có thể nhìn thấy khóe môi nàng nghiền ngẫm ý cười.
Tuy nhiên người hầu từ đầu đến cuối đều rũ mi rũ mắt, tất nhiên là không có nhìn thấy, hắn chỉ nghe đại nhân nhà mình nói: "Nói với người Sở Vương, ta sẽ đến đúng hẹn."
Người hầu tất nhiên không dám hỏi nhiều, sau khi lên tiếng lại vội vàng lui xuống.
Lục Khải Phái tùy tay để phong thư kia ở một bên bàn, bưng lên chén đũa tiếp tục ăn, hoàn toàn không có sợ hãi lo lắng như Sở Vương tưởng tượng.
Cả buổi chiều, Lục Khải Phái đều thực bình tĩnh, nàng vẫn vội vàng sắp xếp lại hồ sơ vụ án như thường lệ.
Mãi đến khi hoàng hôn đến, ánh chiều tà rọi vào gian phòng, người hầu ở gian ngoài rốt cuộc nhịn không được mà nhắc nhở, nàng mới nhớ ra bản thân còn có hẹn với Sở Vương.
Nhìn hồ sơ đầy trên bàn, Lục Khải Phái đau đầu xoa xoa thái dương, sau khi suy nghĩ vẫn là đứng dậy đi ra ngoài, thuận miệng phân phó tiểu quan đứng ở một bên: "Khóa kỹ cửa, không cho phép người tự tiện bước vào, đồ vật bên trong cũng đều không được đụng tới."
Tiểu quan đáp ứng, quay đầu liền thay nàng khóa cửa, bảo đảm ngày mai khi nàng tới hết thảy đều như thường.
Lục Khải Phái cũng không dừng lại, nàng bước ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Hôm nay xử lí sự vụ có chút chậm, ngươi đã truyền tin tức về phủ chưa?"
Đại Lý Tự nơi này không hề tầm thường, thường xuyên phải tra án nên không nắm được bao giờ mới xong việc, cho nên vì không muốn để Kỳ Dương lo lắng, nàng đã sớm phân phó người hầu bên người, chỉ cần nàng bận việc không thể đúng giờ trở về nhà, liền không cần hỏi nàng, trước tiên hãy quay về phủ truyền tin.
Người hầu sớm đã quen như thế, tự nhiên khom người đáp: "Đã truyền tin tức, điện hạ biết đại nhân sẽ về muộn."
Lục Khải Phái gật gật đầu, bước chân không ngừng đi khỏi Đại Lý Tự: "Cũng đã nói qua chuyện Sở Vương mời sao?"
Người hầu không chút suy nghĩ liền đáp: "Đã nói qua, điện hạ nói đại nhân cứ tùy ý."
Lục Khải Phái vừa lòng gật gật đầu, đối với chuyện bản thân không có nửa điểm riêng tư cũng không thèm để ý.
Người hầu tuy rằng sớm biết như thế, nhưng nhìn dáng vẻ phò mã như vậy, trong lòng vẫn nhịn không được âm thầm kinh ngạc, thật không hiểu thản nhiên như thế là thật tình, hay vẫn là giả đây?
Bất luận thế nào, công chúa phò mã phu thê hòa thuận, đối với người hầu bọn họ cũng sẽ có ngày tháng tốt.
Đang nghĩ ngợi, Lục Khải Phái đã rời khỏi nha thự, bước lên xe ngựa.
Người hầu vội nhảy lên càng xe, xa phu điều khiển xe ngựa chạy đến Đào Nhiên Cư.
- --
Hầu hết công thự Lương Quốc đều bắt đầu làm việc vào giờ Mẹo (5 giờ đến 7 giờ), giờ Thân (15 giờ đến 17 giờ) thì tan làm, nha môn nào thanh nhàn một chút thì về sớm hơn, sau giờ Ngọ (11 giờ đến 13 giờ) liền có thể hồi phủ.
Đại Lý Tự đương nhiên là không thanh nhàn, thế nhưng Sở Vương cho rằng Lục Khải Phái sợ hãi, tất nhiên sẽ đến chỗ hẹn lúc giờ Thân.
Bởi vậy, vì muốn thờ ơ Lục Khải Phái một chút, khiến nàng càng thêm sợ hãi, Sở Vương kéo dài tới giờ Thân mới đến Đào Nhiên Cư phó ước.
Nhưng mà tới đến nơi, hỏi ra người còn chưa có tới!
Sắc mặt Sở Vương lúc ấy đã không tốt, nhưng vẫn nhẫn nại ngồi chờ ở nhã gian.
Ai ngờ một lần chờ là hơn nửa canh giờ, nước trà trước mặt đều đổi hết hai đợt, lúc này người nọ mới khoan thai tới muộn.
Lục Khải Phái có thể đạp hoàng hôn tiến vào Đào Nhiên Cư, còn là vì nơi nay nằm gần nha thự Đại Lý Tự.
Nàng vào nhã gian nhìn thấy Sở Vương, cùng đối phương chào hỏi, mặc dù trong miệng nói xin lỗi nhưng trên mặt lại không có hối lỗi tí nào: "Hạ quan xử lý hồ sơ nhất thời sơ sẩy quên mất canh giờ, vì vậy tới chậm, mong rằng điện hạ thứ lỗi."
Sở Vương híp mắt nhìn nàng một lúc lâu, trong lòng lại sợ lại nghi lại tức.
Sợ là bởi vì Lục Khải Phái thản nhiên bình tĩnh như vậy.
Nghi chính là lo suy đoán bản thân có sai lầm? Tức tự nhiên là vì thái độ đối phương không thèm để ý!
Biết bao ý niệm hiện lên trong đầu hắn, nhưng hắn đã nhanh chóng kết luận: Hẳn là hắn đoán không sai, nếu không thì Lục Khải Phái hà tất phải đến phó ước? Nàng đã tới, đó là vì chột dạ, hiện giờ làm ra tư thái thản nhiên như vậy, bất quá là diễn cho hắn xem thôi.
Nghĩ như thế, Sở Vương