Một hồi cung yến toàn là cảnh thái bình giả tạo.
Tuy rằng về sau lại tiếp tục ca múa mừng cảnh thái bình, dường như hoà thuận vui vẻ, mọi người cũng không đề cập đến việc lúc nãy, nhưng không thể phủ nhận, chuyện long ngư của Tề Vương rốt cuộc đã phá hủy ngày sinh thần này.
Đêm chưa tối đen nhưng cung yến đã tàn, sự náo nhiệt ồn ào được ngụy trang thoáng chốc tan đi, mọi người đều im lặng ra cung.
Kỳ Dương nắm tay Lục Khải Phái, cùng nàng chậm rãi rời khỏi cung, cũng không vội vã như mọi người, các nàng dần dần tụt lại ở phía sau.
Vừa lúc có làn gió đêm mát mẻ lướt qua mặt, chậm rãi đi cũng có thể vơi bớt mùi rượu.
Hai người chậm rãi bước đi, chỉ chốc lát sau xung quanh đã không còn ai, Kỳ Dương nghẹn cả đêm rốt cuộc tìm được cơ hội hỏi: "A Phái nàng nói, chuyện long ngư của Tề Vương rốt cuộc là như thế nào?"
Lục Khải Phái không chút để ý trả lời: "Không biết, tóm lại hắn cũng không phải muốn đưa một con cá chết cho bệ hạ."
Lời này thế nhưng rất đúng trọng tâm, Kỳ Dương cũng cảm thấy Tề Vương không ngốc như vậy.
Không ai có thể ngốc như thế, đừng nói là hoàng tử, dù cho nhi tử nhà bá tánh tầm thường phúc thọ phụ thân, đưa thọ lễ tất nhiên sẽ tìm mọi cách chuẩn bị tỉ mỉ, làm sao gây ra sai lầm bực này?
Vả lại không nói đến long ngư kia, long ngư loại đồ vật này mọi người hôm nay cũng hiếm thấy, ai có thể biết con cá này rốt cuộc vì sao mà chết? Cái bể nước bằng ngọc lưu ly bị hư cũng quá kỳ quặc, cũng quá đúng lúc.
Ngay cả hoàng đế muốn bất động thanh sắc bỏ qua việc này, cuối cùng cũng không thể thành công, ngược lại lấy phương thức kịch liệt như vậy làm bại lộ ra.
Việc này, thấy như thế nào cũng đều lộ ra kỳ quặc.
Kỳ Dương liền nhăn lại mi, nói: "Việc này đâu đâu cũng kỳ quặc, không biết là ai hạ độc thủ."
Lục Khải Phái nghiêng đầu nhìn cung điện ở nơi xa ẩn hiện trong bóng đêm, không biết sao, trong lòng thế nhưng cảm thấy có chút áp lực.
Nàng thu hồi ánh mắt, ngược lại nhìn về cửa cung sáng rực ở phía trước, thuận miệng nói tiếp: "Vậy điện hạ không ngại ngẫm lại, việc này ai sẽ thu được lợi."
Làm việc luôn phải có mưu đồ, đặc biệt tìm cách phá hư thọ lễ của hoàng đế trong sinh thần của hắn cũng không phải là một việc dễ dàng.
Kỳ Dương ở trong lòng tính toán một chút, lại phát hiện không có đối tượng nào để hoài nghi.
Thái Tử tuy rằng ốm yếu, nhưng trữ vị lại không dễ dàng bị dao động, hắn đem toàn bộ tâm thần đều đặt ở chính vụ và triều đình, thật sự sẽ không động tay với mấy huynh đệ ngổ ngáo này.
Kỳ Dương cũng không tin, lấy phẩm tính của Thái Tử mà nói, hắn sẽ có thể động tay chân, không những hãm hại huynh đệ tội bất hiếu bất nghĩa, còn chọc cho quân phụ tức giận vào ngày sinh thần, khiến cho Lương Quốc mất thể diện trước mặt sứ thần các nước như vậy.
Ngoại trừ Thái Tử, lại nhìn đến Ngụy Vương, hắn hôm nay hiển nhiên cũng bị một phen kinh hách.
Dưới áp lực của mọi người phải dâng thọ lễ lên hoàng đế, Kỳ Dương cảm thấy hắn đều sắp khóc, mồ hôi lạnh lả tả chảy xuống, hoàn toàn không giống như là đang diễn kịch.
Cuối cùng đó là Ngô Vương, hắn nhỏ tuổi nhất trong số các chư vương và cũng là người có thế lực yếu nhất, ngày thường thấp kém đến mức không dám nhiều lời một câu, quả thực chính là tiểu đáng thương.
Trừ phi hắn giả heo ăn thịt hổ, nếu không sẽ không làm ra chuyện lớn như vậy, hơn nữa dù cho có thể vặn ngã Tề Vương, đối với hắn lại có ích lợi gì đây? Thái Tử còn tại, còn có Ngụy Vương che ở phía trước, cũng không nghe nói hắn cùng Tề Vương có hiềm khích, làm sao sẽ vô cớ hại người?
Đúng vậy, rốt cuộc Thái Tử vẫn còn ở đó, vừa không phải là hắn động thủ, như vậy người khác nhằm vào Tề Vương lại có ích lợi gì?
Kỳ Dương suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra, bất tri bất giác đã bị Lục Khải Phái nắm tay dắt ra cửa cung.
Chờ đến khi bước lên xe ngựa quay về phủ, Kỳ Dương rốt cuộc thở dài một tiếng, nói: "Không nghĩ ra, có lẽ thật là ngoài ý muốn đi."
Nói xong lời này, ai cũng đều không tin, tối nay sau khi rời khỏi hoàng cung, cũng không biết có bao nhiêu người ngủ không yên.
Xe ngựa đi được một đoạn, Kỳ Dương bỗng nhiên lại thở dài: "Ngũ hoàng huynh hôm nay hao hết tâm tư chuẩn bị thọ lễ đưa vào cung, cũng không biết phụ hoàng có thấy hay không.
Thế nhưng náo loạn một hồi, tâm tư của hắn xem như uổng phí."
- --
Rốt cuộc, con cá chết kia vẫn đâm một cây châm vào lòng hoàng đế.
Từ trước đến nay, ít có hoàng đế nào trường thọ như đương kim hoàng đế sống đến 50 tuổi, nếu ngày nào đó hắn bỗng nhiên băng hà cũng tuyệt nhiên không tính là mất sớm.
Cho dù hoàng đế hiện giờ thân thể an khang, thế nhưng trong lòng cũng để ý tuổi thọ.
Nếu như thế, hắn liền không có thể thờ ơ con long ngư chết trong sinh thần, chỉ là lúc ấy ngại với mặt mũi, chưa từng phát tác thôi.
Sinh thần qua đi, sứ thần các nước đến chúc mừng được hoàng đế ban thưởng, đều dồn dập trở về nước.
Chờ tiễn đi người ngoài xem náo nhiệt, một đoạn thời gian tiếp theo, ngày tháng của Tề Vương trôi qua thật sự không tốt.
Trong triều thi thoảng bị khiển trách, ban sai lúc nào cũng bị cản trở, ngay cả mẫu phi của hắn ở hậu cung cũng bị vạ lây theo.
[1] Ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.
Thế nhưng nửa tháng trôi qua, Tề Vương - người đã từng khí phách hăng hái, muốn đạt được Thái Tử chi vị liền mặt xám mày tro.
Có lẽ là thấy hắn chật vật, lại có người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, vạch trần mấy cái tội trạng đưa đến trước mặt hoàng đế.
Đều nói là tường đích thực bị mọi người đẩy ngã, Tề Vương rơi đài cũng hoàn toàn không chậm hơn Sở Vương bao nhiêu.
Cuối tháng sáu, Tề Vương bị cấm túc ở vương phủ.
Tuy còn giữ lại tước vị thân vương, nhưng thánh tâm đã mất, bản thân hắn cũng suy sụp tinh thần.
Nếu không phải là cố ý, người này cũng là phế đi.
Khi thu được tin tức Tề Vương bị cấm túc, Kỳ Dương chính là đang oa ở nhà thuỷ tạ, tranh thủ thời gian được nhàn rỗi.
Thời tiết cuối tháng sáu đúng là thời điểm nóng bức nhất giữa hè, dù có đợi ở trong phòng cũng cảm thấy buồn đến hoảng.
Vì vậy gần đây Kỳ Dương rất là thích nghỉ ngơi ở nhà thuỷ tạ.
Nơi này thông gió, lại có dòng nước điều tiết nhiệt độ không khí, mát mẻ hơn nơi khác rất nhiều.
Mở mắt còn có thể thấy hoa sen cao vút trong hồ nước, lá sen điền điền, phong cảnh cũng không tồi.
Kỳ Dương trải qua những ngày tháng thanh nhàn, nhưng phong vân trong kinh lại tại thời điểm nghỉ mát hóng gió như thế này mà biến ảo một hồi.
Khi Chỉ Đinh tiến lên thuật lại tin tức, còn hơi có chút cảm khái: "Ba tháng trước Sở Vương mới bị biếm trích, hiện giờ Tề Vương cũng bị bệ hạ vứt bỏ, này thật đúng là..."
Chỉ Đinh không nói hết, nhưng Kỳ Dương đã minh bạch ý tứ của nàng, đơn giản gần vua như gần cọp, hôm nay không biết rõ chuyện ngày mai.
Nhưng Kỳ Dương nghe được nàng cảm khái, cũng không khỏi sinh ra chút ý niệm khác.
Hoàng đế tổng cộng chỉ có vài hoàng tử thành niên, Sở Vương cùng Tề Vương liên tiếp rơi đài,