Gia Luật Hoàn Cai thì không thể tưởng tượng được, cách yến hội lần trước mới qua mấy ngày, Tiêu Thiệu Củ lại tới.
“Tiêu Thiệu Củ tới tìm ta?” Gia Luật Hoàn Cai sửng sốt một chút, “Không phải hắn tới tìm phụ thân sao?”
Mãn Ca đoán được một chút, Tiêu đại nhân có lẽ đã tiếp xúc với công chúa theo nguyện vọng của gia đình, dù sao thì công chúa cũng đã đến tuổi thích hợp để gả.
Nhưng nàng ấy không dám nói ra, sợ công chúa nảy sinh cảm xúc mâu thuẫn.
Không ngờ rằng lúc trước công chúa có tình cảm sâu nặng với Tiêu Thiệu Củ, mà khi trở về từ Thượng Kinh thì đã không còn nhắc tới chàng nữa.
Tình cảm giữa hai người này, không cần nàng ấy quấy rầy, vì thế Mãn Ca cũng chỉ coi như một chưởng quỹ rảnh tay, không đề cập với Gia Luật Hoàn Cai thì nàng cũng không hỏi, nhưng vẫn còn có Tần quốc phi ở đó.
“Công chúa, Tiêu đại nhân đang chờ ngài ở bên ngoài vương phủ.” Đang nói, ngoài cửa liền có thị nữ thông truyền, Gia Luật Hoàn Cai không nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng ta, mà có thể nghe thấy nàng ta cười nói.
Gia Luật Hoàn Cai hẳn sẽ cảm thấy toàn thân tóc gáy dựng đứng, nàng liếc mắt nhìn Mãn Ca không hiểu sao lại hưng phấn, “Sao hôm nay các ngươi bị sao sao ấy?”
“Không có gì đâu ạ, công chúa, đi thôi.” Mãn Ca lập tức thu hồi nụ cười, mặc dù bả vai run rẩy phản bội nàng ấy.
Trước cửa phủ có một chiếc xe ngựa, Gia Luật Hoàn Cai chỉ cần nhìn con ngựa và bức màn, đã biết chủ nhân của nó nhất định là một người có tiền.
“Tiêu đại nhân sao đột nhiên lại nghĩ gọi ta ra ngoài?” Gia Luật Hoàn Cai vừa mới lên xe ngựa, liền thấy Tiêu Thiệu Củ đang dựa vào xe, hơi híp mắt.
Mãn Ca vén rèm lên đúng lúc liếc mắt một cái, tim đập thình thịch, nhưng Gia Luật Hoàn Cai lại chỉ cảm thấy chàng có chút gợn đòn.
“Đúng lúc mấy ngày nay ta rảnh rỗi.” Tiêu Thiệu Củ thấy Gia Luật Hoàn Cai đi lên, nên mở mắt, ngồi thẳng người một chút, không còn khí chất ăn chơi trác táng nữa mà có thêm chút đứng đắn.
“Công chúa coi như là chủ nhân ở đây, chi bằng dẫn ta đi dạo một vòng ở Tích Tân phủ này đi?” Chàng một tay chống đầu, bên môi nở nụ cười.
Gia Luật Hoàn Cai nghe vậy, trong lòng có chút căng thẳng, chính nàng cũng không biết Tích Tân phủ có những gì, còn dẫn người khác đi dạo chơi là sao?
Nàng dùng sức túm tay áo nói: “Núi… Trên núi?”
Tiêu Thiệu Củ nhướng mày kiếm, nhìn vẻ mặt rối rắm của Gia Luật Hoàn Cai, khẽ cười.
“Được, vậy thì trên núi.” Chàng vén rèm lên, không biết đã nói gì với thị vệ bên ngoài, rồi mới lại buông rèm xuống.
Xe ngựa xóc nảy cả đường, lúc Gia Luật Hoàn Cai xuất phát thì mặt trời mới mọc lên không lâu, hiện tại đã gần giữa trưa.
Gia Luật Hoàn Cai nhắm mắt lại, sau khi ngủ lại rồi tỉnh lại vài lần, rốt cuộc bây giờ cũng không ngủ được nữa.
“Ể.” Nàng bị xe xóc một tí, ngồi không vững, đầu đụng mạnh vào vai Tiêu Thiệu Củ.
“Vẫn chưa đến sao?” Nàng xoa đầu, mơ mơ màng màng ngồi dậy, miệng lẩm bẩm.
Tiêu Thiệu Củ đang ôm trong tay quyển sách, nghe vậy thì khép sách lại, nhìn thoáng qua ra ngoài “Tới rồi.”
Giống như đang đáp lại lời của chàng, xe ngựa đột nhiên giảm tốc độ, dần dần ngừng lại.
Tiêu Thiệu Củ nhảy xuống xe trước một bước, vén rèm lên, chờ Gia Luật Hoàn Cai xuống.
Gia Luật Hoàn Cai nhìn bàn tay vươn ra của chàng, sửng sốt một lát, rồi từ từ đặt tay lên tay chàng.
Sao nàng không biết khi nào họ đã trở nên quen thuộc như vậy?
Ngoại ô gió lạnh thấu xương, nhưng tay của Tiêu Thiệu Củ lại rất ấm, Gia Luật Hoàn Cai theo bản năng muốn nắm thêm một lát nữa, nhưng đột nhiên nhận ra rằng không hợp lễ nghi lắm, nhẹ nhàng ho hai cái, yên lặng thu tay lại.
Sắc mặt nàng ửng đỏ, nhưng bàn tay thô ráp và ấm áp của Tiêu Thiệu Củ vẫn còn lưu lại trên tay nàng, khiến nàng không ngừng thưởng thức.
Mình đang nghĩ gì vậy.
Gia Luật Hoàn Cai vỗ vỗ mặt mình, xóa những suy nghĩ kỳ lạ đó ra khỏi đầu.
“Nếu đến muộn một chút nữa, ta còn tưởng rằng ngươi định bắt cóc ta.” Nàng đè nén cảm xúc khác