Thị vệ trên núi nhìn thấy ánh lửa, vội vàng chạy tới, liền thấy Tiêu Thiệu Củ chỉ mặc một bộ trường bào màu xanh biếc, nhắm mắt lại, còn công chúa thì được che kín, đang tựa vào vai Tiêu Thiệu Củ.
“Tiêu đại nhân, Tiêu đại nhân…” Thị vệ gọi Tiêu Thiệu Củ vài tiếng, rồi thấy chàng che đầu tỉnh táo lại.
Lúc Tiêu Thiệu Củ tỉnh lại cũng không cảm thấy lạnh lắm, chỉ là nửa người bị Gia Luật Hoàn Cai dựa vào hơi bị tê.
“Công chúa…” Mãn Ca nhìn hai người trước mặt, che miệng khóc không ngừng, đều tại mình không tốt, nếu hôm qua tiếp tục đi theo công chúa, có lẽ sẽ không có chuyện như vậy.
“Suỵt.” Tiêu Thiệu Củ vội vàng cản Mãn Ca muốn đánh thức Gia Luật Hoàn Cai, “Công chúa mệt, không cần gọi nàng.”
Lần này chàng không chút suy nghĩ, dứt khoát ôm Gia Luật Hoàn Cai, lảo đảo đi xuống chân núi.
“Đại nhân…” Mãn Ca thấy thế, muốn ngăn cản Tiêu Thiệu Củ, nhưng lại bị thị vệ bên cạnh chàng ngăn lại, “Tính cách Tiêu đại nhân chính là như thế, hắn cảm thấy mình nợ công chúa, nên muốn bù đắp cái gì đó, ngươi cứ để hắn vậy đi.”
Gia Luật Long Khánh nhìn thấy Tiêu Thiệu Củ mặc một chiếc áo đơn, lửa giận cũng giảm đi một chút, ông nhìn ra Tiêu Thiệu Củ ở trên núi đang cố gắng chiếu cố Gia Luật Hoàn Cai.
Ông lặng lẽ gật đầu, người như vậy, ông cũng bằng lòng đem nữ nhi giao cho chàng.
“Đại vương.” Tiêu Thiệu Củ nhìn thấy Gia Luật Long Khánh, vội vàng cúi người thỉnh tội, nhưng lại được Gia Luật Long Khánh nâng lên.
“Tiêu đại nhân không cần trách mình, hơn nữa, lần này bản vương cũng phải chịu trách nhiệm.” Gia Luật Long Khánh nói.
“Hai người các ngươi đừng khách khí nữa.” Tần quốc phi nhìn hai đại nam nhân trước mặt ngươi đẩy ta nhường, cảm thấy rất là buồn cười, cảm xúc mất mát vừa rồi cũng dần tan biến đi rất nhiều.
Tần quốc phi nhìn nữ nhi, quay lại nói với Tiêu Thiệu Củ, “Đệ ở lại đây một đêm đi, ngày mai hẵng đi.”
“Không cần.” Tiêu Thiệu Củ trả lời, “Bây giờ trời sắp sáng rồi, đệ định trở về Thượng Kinh, còn có chuyện phải xử lý.”
Tần quốc phi thấy không giữ được nữa, nên cũng không nhiều lời, Quang Nô bên kia rất có nhãn lực lấy áo lông chồn đã sấy khô.
Tiêu Thiệu Củ cũng không khách khí, khoác áo lông chồn, hành lễ, dẫn theo thị vệ vội vàng rời đi.
Tần quốc phi nhìn bóng người đi xa, thở dài vài lần, rốt cục kiên định trở về phòng nghỉ ngơi.
Trên đường phố vắng vẻ, tiếng móng ngựa rất rõ ràng, trước mặt một trận gió thổi qua, Tiêu Thiệu Củ buông tay nắm chặt dây cương, siết chặt áo lông chồn, một mùi trầm hương thoang thoảng bay ra.
Tiêu Thiệu Củ chưa bao giờ sử dụng loại hương này trước đây, chàng hít sâu một hơi, nghĩ đến Gia Luật Hoàn Cai trên người dường như cũng có loại mùi này.
Không biết tại sao, khuôn mặt đang ngủ say của Gia Luật Hoàn Cai sau ánh lửa vẫn không thể xóa nhòa trong đầu chàng.
Tiêu Thiệu Củ nhíu nhíu mày, hai chân đột nhiên kẹp bụng ngựa, nhanh chóng rời khỏi thành.
Kể từ đêm gió tuyết mạo hiểm đó, Tần quốc phi liền giảm bớt số lần cho Gia Luật Hoàn Cai đi ra ngoài, điều này khiến nàng bớt vui vẻ hơn.
Gia Luật Hoàn Cai ngồi trên giường, hai tay chống cằm, nhàm chán nhìn ngoài cửa sổ.
So với thời hiện đại, điểm kém phát triển nhất ở thời cổ đại chính là không có điện thoại di động, dù đã thành công từ bỏ Internet sau khi đến đây nhưng nàng vẫn không thể quên được