Không thấy người đâu mà lại nghe thấy tiếng đầu tiên.
Giọng nói quyến rũ này làm cho Gia Luật Hoàn Cai nghe mà nổi hết cả da gà.
Nàng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Trần thị.
“Công chúa trở về mà không nói cho thiếp một tiếng, chỗ thiếp đã chuẩn bị chút hoa quả theo mùa, tất cả đều do đại vương vừa ban thưởng, ngày khác nhất định sẽ mời công chúa qua nếm thử.” Trần thị cầm khăn tay, nũng nịu cười với Gia Luật Hoàn Cai.
Gia Luật Hoàn Cai lặng lẽ xoa xoa lông mày, đến rồi đến rồi, tuy trạch đấu đến muộn nhưng cuối cùng vẫn đến.
Quả nhiên, nghe Trần thị nói vậy, Tề quốc phi bên cạnh không vui, “Công chúa có thân phận gì, trở về ta phải nói cho ngươi biết, mấy hoa quả kia ngươi tự giữ lại mà ăn, công chúa cũng không thiếu mấy thứ kia đâu.
Còn nữa, cũng đừng suốt ngày nói đại vương này đại vương nọ nữa, tối hôm qua đại vương ngủ ở đâu, e là trong lòng ngươi cực kỳ hiểu rõ đấy.”
Gằn từng câu từng chữ, trật tự rõ ràng.
Gia Luật Hoàn Cai âm thầm giơ ngón tay cái lên cho Tề quốc phi.
Hiện tại nàng mới hiểu được tính tình của Tề quốc phi, Tề quốc phi trông độc ác mạnh mẽ, nhưng trong lời nói và hành động lại cực kỳ nhanh nhẹn dứt khoát, Trần thị tư tưởng và lời nói hành động hoàn toàn thống nhất, cũng không phải là hình tượng tiểu thiếp được sủng ái trong phim truyền hình.
Khóe miệng Trần thị đang cười chợt cứng đờ, ai mà không biết Gia Luật Long Khánh là một người đa tình ở khắp nơi, bà ta mặc dù là người được sủng ái nhất trong các thê thiếp, nhưng vẫn không ngăn được người mới vào phủ mỗi ngày.
Mấy ngày nay, đại vương lại mê một con hát ở bên ngoài, đã lâu không tới viện của bà ta.
Tề quốc phi thấy mặt của Trần thị trắng bệch, nhưng ngoài miệng vẫn không tha cho ả, “Người Hán các ngươi không phải là hay bảo lễ tiết đích thứ quan trọng nhất sao, sao nào, tiến vào lâu vậy mà không thèm hành lễ với vương phi và công chúa à?”
Bà cố ý nhấn thật mạnh vào bốn chữ lễ tiết đích thứ, chính là để nói cho Trần thị biết, ai mới là chủ nhân thực sự trong vương phủ.
Trần thị rốt cục cảm thấy sợ hãi, bà ta mới tỉnh ngộ lại, tuy Tề quốc phi không phải là chính thất, nhưng lại có phong hào, có ba nhi tử, quan trọng nhất là bà họ Tiêu.
Mình là một người Hán, sống ở Khiết Đan, lại không có thế lực gia tộc, ngoại trừ một chút sủng ái không bắt được ra, thì bà ta chả tính là gì.
“Thiếp thân, thiếp thân cáo lui…” Môi Trần thị nhúc nhích vài cái, hành lễ, sau đó thất hồn lạc phách lui ra ngoài.
Nhìn thấy bộ dạng của Trần thị, Tề quốc phi khinh miệt hừ một tiếng.
Như chưa có gì xảy ra, cầm chén trà lên lần nữa.
Lúc này, nội tâm Gia Luật Hoàn Cai hơi kích động, không phải trước đây nàng chưa từng đóng phim cung đấu, nhưng hôm nay tự mình trải qua một lần, nàng mới thực sự cảm nhận được “cuộc chiến giữa các nữ nhân” là như thế nào.
“Tính tình tỷ tỷ tốt quá, ả ta leo lên đầu