Chap 1. Quá khứ đau thương
7 năm trước
- Papa, papa đừng bỏ rơi con mà, huhu…_ một đứa bé khoảng 9,10t đang quỳ trước một người đàn ông, khóc thảm thiết_ con làm gì sai con sẽ sửa, con sẽ ko nhõng nhẽo đòi papa nữa mà, con sẽ ngoan mà papa, hixhix…
- KO BAO GIỜ! Mày đã gây rắc rối cho ta và cái gđ này rồi_ người đàn ông đó lên tiếng_ hãy rời khỏi cái gđ này ngay lập tức! Quản gia đưa con bé này ra ngoài đuổi nó đi, MAU LÊN!
- Papa ơi đừng đuổi con mà papa_ thấy bóng một cậu bé đi xuống, nó liền hét to_ hai ơi hai, hai ơi bảo papa đừng đuổi em đi mà hai, hai thương em mà hai… Hai ơi… Hix…hix…
Nó vẫn gào thét, nước mắt chảy ra như suối. Cậu bé vẫn ko nói gì, ánh mắt đau thương nhìn cô em gái đang bị lôi đi, rồi lập tức chạy lên phòng giấu nước mắt đang chảy tràn trên khoé mi, gục đầu xuống. " Hai xin lỗi, hai có lỗi với bé Băng nhiều lắm. Rồi lớn lên hai sẽ đón bé về. Hai hứa đó".
Tiếng cô bé đáng thương khuất dần sau cánh cửa. Người đàn ông đó cũng quỳ xuống, giọt nước mắt cũng theo đó tràn theo.
…Cô bé tên Băng đó đã ko biết họ đã đau khổ thế nào…
Lầm lũi bước đi… Nó đi mãi, tay nó vẫn cầm con gấu Teddy, đến lúc nó mệt lả, chân tay rã rời, mắt nó tối sầm lại, hai tai ù đi. Choáng váng… Cuối cùng nó ngất xỉu. Nó vẫn mê sảng, nước mắt tràn trên gò má nhỏ bé.
- Papa… Hai ơi… Đừng… Đừng bỏ… Bỏ con… mà… Xin lỗi mọi… người… Con sai… sai rồi mà…
Quá khứ
Khi nó ngất xỉu đã được một gia đình mang tới bệnh viện và chăm sóc nó. Đó chính là gđ nó bây giờ. Họ luôn gặng hỏi nó về gđ nhưng nó chỉ im lặng, ánh mắt hướng về xa xa, nơi đang có những tiếng cười trong trẻo phát ra thật vui tai nhưng đối với nó thì nghe rất đắng.
" Papa, anh hai. Con sẽ ko gây phiền toái cho hai người nữa. Hai người sống tốt nha."
Rồi nó lại gục đầu vào gối và khóc.
Năm nó 11t.
- Pama nuôi, con muốn ra nước ngoài một thời gian_ tiếng nó trong trẻo phát ra, nghe như tiếng