Chap 30:
Nó và nhóc Lâm từ bệnh viện trở về nhà sau một ngày mệt mỏi. Nhóc Lâm được pama giữ lại hỏi chuyện về anh Quân. Còn nó ko nói ko rằng trở về phòng. Ai cũng nhìn theo nó mà ko biết và cũng ko thể làm gì.
Nó nằm phịch xuống giường. Đôi mắt mệt mỏi bắt đầu trĩu xuống. Nó muốn ngủ. Nhưng hình ảnh hai nó bị ngã xuống đường cứ luôn hiện lên trong đầu nó. Máu! Rất đáng sợ! Nó ngồi dậy, hai tay bó gối, đầu gục xuống, người run run…
Một nỗi sợ hãi chưa hề biến mất…
Luôn xuất hiện trong tâm trí… Chưa hề rời khỏi…
Lại một đêm… Mất ngủ…
…
Green school.
Nó bước vào trường trước sự bàn tán chỉ trỏ và những ánh mắt ”ko tin nổi” của những học sinh trong trường. Nó khó chịu quét ánh mắt lạnh băng của mình chiếu thẳng vào bọn họ làm mấy người đó câm bặt, ko rét mà run. Đút tay vào túi áo, nó bước chân vào lớp mình.
11A1
- A! Nhi! Bà đến rồi hả?_ Ana vội chạy tới bên nó, lắc lắc cánh tay.
- Ừm_ vẫn giọng lạnh băng cố hữu, nó trở về chỗ ngồi.
- Ủa? Nhi bà đi học rồi hả? Sao ko gọi tui_ Key từ cửa lớp chạy vô, nhe nhởn nói.
Im lặng.
- Anh Quân sao rồi? Tỉnh chưa? Có bị di chứng gì ko?_ Key ko nhe nhởn