Nó bây giờ thu lại vẻ mặt cực đểu của mình nhưng giọng nói thì lại vô cùng gian:
- Ồ! Thế mà dám giấu tui! Thì ra hôn phu đó là Ken. Ồ! Ồ!
- Á trời ơi sao tôi lại ngu thế này! Bị con bạn này chưa đánh đã khai! Huhu_ Ana kêu than ầm ĩ.
- Thôi ko trêu bà nữa_ nó quay lại bộ mặt thường ngày_ im dùm tui cái đi!
- Được rồi. Ko chơi nữa. Khai rồi đành chịu vậy.
Im lặng.
- Nè Băng Băng_ Ana như nghĩ ra điều gì, ngập ngừng hỏi_ Bà… Có về nữa ko?
- Về ?_ nó thoáng buồn_ về làm gì chứ? – là quê hương của bà mà. Sao lại hỏi thế chứ? Hơn nữa, chúng ta có nhiều người quen ở đó mà. Chồng tớ, papa ruột, anh Quân, pama nuôi, nhóc Lâm, Key, Minh Tuấn và em gái cậu ấy nữa chứ!_ Ana hào hứng.
- Em gái Minh Tuấn?_ nó khó hiểu_ hắn có em gái?
- Ừ! Cô bé xinh lắm! Lại dễ thương nữa! Bà muốn coi ko?
- Cho tui coi