“Vì sao lại cúi đầu, ta ôm ngươi đi đến bên giường.” Vô Mẫn Quân nhíu
mày “Sau khi hoán đổi, trở về với thân thể của chính mình, rốt cục ngươi cũng biết thẹn thùng sao?”
“… Ta vốn hay thẹn thùng, ta cũng rất hay dễ dàng bị đỏ mặt”
“Khi ngươi ở trong thân thể của ta, ta cũng chưa từng thấy ngươi đỏ mặt.”
“Đó là do da mặt ngươi quá dày.”
“…”
Vô Mẫn Quân không nói hai lời, tuyệt không nhẹ nhàng trực thiếp giúp ta
đứng lên ngồi lên trên giường: “Nghỉ ngơi cho tốt đi, ta đi tìm rượu.”
“Rượu?” Ta nghi hoặc hỏi lại.
“Đúng vậy… Trước kia có rượu được chôn ở chỗ này, bằng không năm ngày này sẽ
rất khó khăn.” Vô Mẫn Quân nói là làm, lại thắp lên một cây nến khác, mở cái ngăn kéo đầu tiên có mùi hôi tận trời, đem mấy thứ bên trong mang
ra, chính là đồ ăn đã không còn nhìn ra hình dạng gì, sau đó đập gãy
ngăn kéo, cầm lấy một mảnh gỗ nhỏ đi đến một góc khác, ngồi xổm xuống,
dùng góc sắc bén của mảnh gỗ đào.
Từ lúc quen biết Vô Mẫn Quân
đến nay, chưa bao giờ ta nhìn thấy bộ dáng như lúc này của hắn —— trên
đầu dính một chút máu, quần áo trên người thì cáu bẩn, trong tay cầm một mảnh gỗ nhỏ, từng chút từng chút một đào mặt đất cứng rắn.
Thế
nhưng bản thân hắn lại tựa hồ như không có chuyện gì, chậm rãi cúi mặt
đào, trong lòng ta bỗng nhiên có một cảm giác xuacs động kỳ quái tựa như trong lòng biến thành một cây cầm mà có người đang vụng trộm gảy.
Vô Mẫn Quân đào được một nửa, bỗng nhiên quăng mảnh gỗ đi, đi về phía ta.
Ta: “?”
Vô Mẫn Quân thổi tắt ngọn nến, nằm ngã vào bên cạnh ta: “Mệt chết, không đào nữa.”
“…”
Dây đàn bị chặt đứt
Hoàn toàn bị chặt đứt…
“Vậy phải làm sao bây giờ…” Ta dở khóc dở cười.
Vô Mẫn Quân xoay người: “Tối nay lại đào, nghỉ ngơi đã.”
Đầu của ta cũng rất đau: “Được.”
Giường rất nhỏ, hai người chúng ta cùng nằm rất chật chội, trên cơ bản không
có biện pháp không đụng phải đối phương, lần đầu tiên lấy thân phận một
cô nương ngủ trên cùng giường với nam nhân khác, thật sự thẹn thùng
không yên, chẳng qua nghĩ tới người kia là Vô Mẫn Quân, lại lập tức
thoải mái không ít, dù sao, à, cẩn thận ngẫm lại, chúng ta đối với lẫn
nhau đều không có hứng thú gì…
Hơn nữa dựa vào gần nhau cũng có lợi, dù sao nơi này âm u, lạnh lẽo, ẩm ướt, tới gần một chút liền thấy ấm áp hơn một chút.
Không bao lâu ta chìm vào giấc ngủ, trải qua mấy tháng, ta rốt cục cũng được
dùng thân thể của mình để ngủ, trừ bỏ cơn đau trên đầu, tất cả đều rất
tốt đẹp.
Sau đó ta nằm mơ.
Trong mơ, Vô Mẫn Quân nhe răng
cười kéo ta lên pháp trường, nói: “Thân thể đã hoán đổi trở lại, ngươi
đi cầu Nại Hà của ngươi, ta đi con đường rộng của ta, sau này không
gặp!”
Ta tuôn lệ: “Đi cầu độc mộc ta còn hiểu được, vì sao lại muốn ta đi Cầu Nại Hà ? ! ! !”
Vô Mẫn Quân tiếp tục nhe răng cười: “Chỉ khi ngươi chết, ta mới yên tâm.”
Ta cứ như vậy bị áp giải lên pháp trường, tên đao phủ kia cũng nhe răng
cười với ta như hắn, sau đó uống một ngụm rượu rồi phun lên trên mặt đại đao lắc lắc: “Yên tâm, phun rượu lên sẽ không đau đớn.”
Sau đó đại đao chói lọi cứ như vậy bổ
tới.
Ta bừng tỉnh trong nháy mắt, đầu đầy mồ hôi lạnh, chớp mắt phát hiện ra
tay Vô Mẫn Quân đang cầm một bình rượu màu ắng, hắn đang uống rượu…
“…” Ta yên lặng nhìn Vô Mẫn Quân.
Vô Mẫn Quân thấy ta tỉnh, nói: “Ôi chao, có khát không, có muốn uống chút rượu không?”
Ta không còn sức lực nói: “Vì sao ngươi thừa dịp lúc ta ngủ đi uống rượu… rất dọa người có biết không…”
Vô Mẫn Quân: “?”
Ta thở dài, thật sự là ngày suy nghĩ gì đêm nằm mộng đấy… Ai, tuy rằng ta không biết hiện tại là ngày hay đêm
Nhưng trong lòng ta quả thực đang lo lắng vấn đề này, hiện tại thân thể của
ta và Vô Mẫn Quân đã hoán đổi đã trở lại, đợi sau khi ra ngoài… thậm chí ở ngay trong này, hắn có thể giết ta diệt khẩuhay không ? Làm như vậy
sẽ không còn phải cố kỵ ta nữa, có thể tiếp tục xuống tay đối với Đông
Nguyên quốc…
Thấy ta bất động mãi, Vô Mẫn Quân nghi hoặc nói: “Làm sao vậy, đầu còn đau sao?”
“Đầu thật ra không đau lắm…” Ta lắc lắc đầu, chậm rãi xuống giường, Vô Mẫn
Quân biết nghe lời phen chạy lại giúp đỡ ta một chút, sau đó đưa bình
rượu cho ta.
Ta đón lấy bình rượu, mùi rượi phả vào mặt ta, ta
hít hơi đầu tiên thấy có chút choáng váng biết ngay đây là rượu ngon khó có được, không nói hai lời uống liền hai ngụm, quả nhiên hương vi vô
cùng ngon, uống vào lại có chút ấm khiến cho trên cơ thể ta ấm áp hơn.
Uống được hai ngụm, sự mơ hồ sau khi tỉnh dậy cũng tan hết, ta nói: “Vô Mẫn Quân, ta nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng.”
“Gì?”
“Chúng ta… đi nhà xí như thế nào?” Ta nhăn mặt nghiêm nghị nhìn hắn.
Vô Mẫn Quân chỉ chỉ một chỗ: “Nơi đó có gian được ngăn ra, có thể đi ở đó.”
“Còn có gian được ngăn? !” Ta trợn mắt há hốc mồm, “Nơi này quả nhiên là nơi để cho người ở…”
Vô Mẫn Quân không nói gì thêm, ta lại càng nghi hoặc: “Tại sao ngươi lại quen thuộc đối với nơi này như vậy?”
“Ad, bởi vì nơi này chính là nơi ở trước kia của ta.” Vô Mẫn Quân thản nhiên nói, giống như đang nói trước kia hắn ở tại Chưởng Kiền Điện.
“…” Ta hít một hơi lạnh “Ngươi… hay nói giỡn đi…”
Nói là nói như vậy, ta nhưng cũng lập tức liên tưởng đến vết sẹo trên người của Vô Mẫn Quân.
Cuộc sống trước kia của Vô Mẫn Quân rốt cuộc là cuộc sống như thế nào?