Ta có chút sợ hãi dùng tay dặt dưới mũi nàng ta dò xét…Không có hơi thở.
Ta cứng ngắc nhìn về phía Vô Mẫn Quân: “Làm sao bây giờ, không có hơi thở …”
Vô Mẫn Quân cũng không khẩn trương, dò xét mạch đập của nàng ta, nói: “Yên tâm, không chết. Nàng ta phỏng chừng là bị đâm trúng vào huyệt đạo, rơi vào trạng thái mê man sâu.”
Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi thật to, nói: “Vậy là tốt rồi.”
Vô Mẫn Quân nhíu mày: “Tốt cái gì tốt, hiện tại nàng ta đến chỗ chúng ta,
phỏng chừng mọi người đều biết , trước tiên ta phải tiết lộ cho mọi
người trước, hơn nữa nàng ta như bây giờ, dù chưa chết, rốt cuộc không
phải hoàn hảo, thúc phụ kia của ta kia yêu ái nữ như mạng, thật sự là…”
Nghe hắn nói như vậy, ta nhịn không được nói: “Ngươi đối với nàng ta thật đúng là mọi cách nhường nhịn.”
Vô Mẫn Quân nói: “Nàng ta thích ta, điều này cũng là một cái nguyên nhân rất lớn kiềm chế thúc phụ ta.”
Ta nói: “Vậy về sau ngươi sẽ kết hôn rồi lập nàng làm hoàng hậu?”
Vô Mẫn Quân nhìn ta, ánh mắt hơi trào phúng: “Ngươi cảm thấy sau khi ta
đăng cơ, có khả năng để cho thúc phụ ta bình yên ở bên cạnh ta giống như một viên pháo lúc nào cũng sẽ phát nổ sao?”
“… Sẽ không.”
“Vậy ngươi cảm thấy, sau khi ta trừ bỏ ông ta sẽ cho phép nữ nhi của ông ta
bình yên ở bên người ta, giống như một viên pháo lúc nào cũng có thể
phát nổ sao?”
” … Sẽ không.”
“Kia cũng thế.” Hắn thản
nhiên nói, “Ta hiện tại làm bộ như thâm tình, chỉ là vì làm cho thúc phụ cho rằng ta sẽ nể mặt Thịnh An quận chúa, về sau buông tha cho bọn họ.”
Bộ dạng tâm ngoan thủ lạt hiện tại này của hắn lại khiến ta dường như nghĩ tới hình ảnh một nam nhân đứng ở trên đài cao đó, lãnh đạm nói “Trảm!
Lập tức hành quyết”.
Mấy canh giờ gà bay chó sủa ngắn ngủn ở
chung này, vừa ầm ỹ lại náo loạn khiến cho cơ hồ đã muốn quên Vô Mẫn
Quân là người như thế nào.
Bỗng nhiên nhớ tới, thật sự là bị dọa tới chấn kinh.
Ta thật cẩn thận hỏi: “Bên cạnh ngươi như thế nào tất cả đều là pháo nổ…”
“…” Thần sắc Vô Mẫn Quân phức tạp nhìn ta liếc mắt một cái, “Khả năng chú ý tới trọng điểm của ngươi hơi chút có vấn đề…”
Ta giải thích nói: “Không phải, ta chỉ là đang nghĩ, ở trong lòng ngươi, ta đại để cũng là cái quả pháo.”
Vô Mẫn Quân nhếch miệng cười: “Yên tâm, cho dù như vậy cũng hợp với ta ——
trạng thái trước mắt của hai ta chính là hai quả pháo nổ mà thôi…”
“…”
Vô Mẫn Quân cẩn thận đem ngân châm trên trán Thịnh An quận chúa nhổ xuống, để cho ta gọi người tiến vào, nói là Thịnh An quận chúa không cẩn thận
đụng ngã vào đầu, té xỉu , đem nàng ta mang về.
Vừa vặn quần áo
Bình Dương công chúa được đưa tới , ta chỉ nhìn đã thấy mặt trước là
trân châu, mặt sau cũng là trân châu lóng lánh, quả nhiên hoa lệ, mà
cũng không tục khí, thợ khéo tinh tế, những viên trân châu bảo thạch
trên áo vừa nhìn đã thấy không dưới ngàn viên, mỗi một viên đều được
thêu cực kì tinh xảo không hề thấy nghiêng lêch, hơn nữa chỉ thêu cũng
không hề thấy đủ thấy sự cẩn thận khéo léo của thợ may.
Lại nhìn
tới trang sức, tất cả đều là là trâm cài trâm cài dây kết nhất loại gì
đó, nếu như mang hết trên người không chừng che khuất hết nửa mặt, nhất
là một chuỗi dây lớn, ta thực lòng đề nghị Vỗ Mẫn Quân đeo nó ở chính
giữa: “Nhìn không thấy mặt, như thế nào cũng thấy xấu .”
Vô Mẫn Quân không nói cái gì, chỉ là yên lặng tiếp nhận, sau đó đeo nó ở tại sau đầu.
“…”
Vô Mẫn Quân cùng ta đều không hiểu lắm trang điểm, cuối cùng vẫn là gọi
cung nữ tới làm giúp, phỏng chừng hôm nay cung nữ đã nhìn quen sóng gió, tuy rằng sắc mặt hoặc trắng như tờ giấy hoặc xanh như cỏ, nhưng tay
chân cũng không run rẩy, cho nên sau khi xong cũng không tồi.
Một phen bận rộn, cung nữ lui ra, ta đại lượng nói với Vô Mẫn Quân: “Quả
nhiên là ba phần diện mạo bảy phần trang phục, thái tử điện hạ, ngươi
như vậy đẹp quá đi.”
Vô Mẫn Quân cười nhạo: “Vân Kiều, ngươi tự nhận chính mình như vậy, thật sự là rất không biết xấu hổ .”
Ta hướng hắn cười: “Dù sao không phải là mặt của ta.”
“…”
Rốt cục cũng chuẩn bị xong, hai người chúng ta lại đại
khái chuẩn bị một
chút những lời nói cùng những chuyện phải làm trước khi gặp Hoàng Thượng trong chốc lát sau—— từ trong chốc lát ta nói cho Hoàng Thượng Tây Ương quốc, Vô Mẫn Quân, cũng chính là ta, là Trường Nghi công chúa Đông
Nguyên quốc tự đến cầu hòa. Vô Mẫn Quân, cũng giống như tin tức ta nhận được, Bắc Xương quốc thừa lúc Tây Ương quốc tấn công Đông Nguyên quốc,
binh lực trong nước tương đối yếu mà tính thừa cơ xông vào, tấn công Tây Ương quốc. Thế nhưng hiện tại Tây Ương quốc đã lâu không chiến tranh
với Đông Nguyên quốc, binh lính cũng ghét chiến tranh —— dù sao chiến
tranh xâm lược cũng sẽ kích động người ta phản kháng kéo tới thời gian
diễn ra rất lâu. Mà hiện tại Bắc Xương quốc đã có động tĩnh, Vô Mẫn Quân liền quyết định rõ ràng cùng Đông Nguyên quốc liên kết, trước đối kháng Bắc Xương quốc.
Giảng hòa chủ yếu có sự liên hệ ràng buộc, mà ràng buộc này, chính là Trường Nghi công chúa.
Đương nhiên, Tây Ương quốc hoa phí nhiều binh lực tài lực tấn công Đông
Nguyên quốc như vậy, không có khả năng khinh địch triệt binh liền như
vậy, cho dù hoàng đế đồng ý, binh lính cũng sẽ cực kì bất mãn. Cho nên
Tây Ương quốc phải cắt đất, hàng năm đều phải nộp một nửa khoản thuế thu được cho Tây Ương quốc, hơn nữa lần này cũng phải dâng tặng vàng bạc
tài bảo, heo chó ngưu dương, lăng la tơ lụa vật phẩm.
Sau này hai quốc liền xem như liên bang, giúp đỡ cho nhau, tuyệt không xâm phạm nhau.
Điều này ta đồng ý , dù sao như vậy so với việc khiến cho Đông Nguyên quốc
diệt quốc, đã muốn tốt hơn rất nhiều. Nếu ngay cả như vậy đều không
được, chỉ sợ hoàng đế là vạn vạn sẽ không đáp ứng, Hưu ấp vương cũng có
thể lắm miệng, khi đó nếu vị trí thái tử của Vô Mẫn Quân khó giữ được,
ta có thể sẽ phải cùng hắn đi chết…
Ta hỏi qua Vô Mẫn Quân, hắn
tỏ vẻ Bắc Xương quốc đối với Tây Ương quốc thật là như hổ rình mồi,
nhưng hẳn là còn không lớn đến mức trực tiếp đến tiến công như vậy, dù
sao Bắc Xương quốc cùng nam văn nền tảng lập quốc thân trong lúc đó cùng kiềm chế lẫn nhau.
Nhưng hiện tại cũng không quản nhiều như vậy
được, dù sao cũng phải muốn tạo ra một cái cớ nào đó —— huống chi nếu
Bắc Xương quốc không hữu hảo như vậy, tương lai dù sao cũng sẽ bị tiêu
diệt .
Đối với loại thái độ kiêu ngạo này của Vô Mẫn Quân, ta không có tỏ thái độ gì.
Sau khi xác nhận không có lầm chúng ta đồng loạt cùng tới kiền điện, trước
khi đi ta còn thật sự bảo với hắn rằng không cho phép gọi ta là Vân
Kiểu.
Từ nhỏ đến lớn người khác đều gọi ta công chúa hoặc là
Trường Nghi, cái tên Vân Kiều trừ lúc còn rất nhỏ ra, trong trí nhớ mơ
hồ của ta chỉ có mẹ ruột gọi vài tiếng, còn có lúc ta học Kinh Thi, khi
Thái Phó nói “Nguyệt ra kiểu hề” có nhắc tới tên của ta, ta cơ hồ quên
ta tên là Vân Kiều. Vô Mẫn Quân biết tên của ta, ta không coi là ngoài ý muốn, nhưng hắn thường xuyên gọi tên của ta, khiến cho ta có chút kỳ
quái .
Sau khi Vô Mẫn Quân nghe xong lời nói của ta, nhoẻn miệng cười: “Vậy… Kiều nhi?”
“… Ngươi vẫn gọi ta là Vân Kiều đi.”