Lúc Quý Thính và Thân Đồ Xuyên chạy tới khu thiêu hủy thì mười mấy thanh niên trai tráng bị nhiễm ôn dịch đang cầm xẻng, dao phay đứng đối đầu với nhóm sai dịch của phủ nha, hầu hết bọn họ đều có thê tử, con cái và mẹ già ở đây, tình hình lúc này có chút rồi loạn.
Quý Thính vừa xuống xe ngựa thì thấy một người cường tráng ho ra một búng máu, khi gã nhận ra mình đổ máu thì đỏ mắt xông tới đám sai dịch. Sự mở đầu của gã như một tín hiệu, mười mấy người còn lại cũng xông về phía trước, đám sai nha không vô tư không có chút đắn đo như họ nên nhất thời rơi vào thế yếu hơn.
Lúc cái xẻng trên tay một thanh niên rơi xuống đầu một sai nha, ánh mắt Thân Đồ Xuyên lạnh lùng, túm lấy roi quất ngựa của phu xe đánh lên tay đối phương, xẻng lập tức rơi xuống đất vang lên một tiếng giòn giã.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cùng lúc đó Chu Tiền chạy tới, từ xa đã bắt đầu hô to: “Tất cả dừng tay! Tất cả dừng tay lại cho ta!”
Hắn làm huyện thừa Giao Huyền hơn mười năm, cũng có chút uy tín trong lòng nhân dân, mọi người nghe vậy thì hơi do dự, trong lúc họ đang băn khoăn có nên tiếp tục hay không thì gã cường tráng cầm đầu kia đột nhiên quát to: “Không thể dừng lại, hôm nay chúng ta liều chết xông ra ngoài, tự tìm cho mình một con đường sống, giết!”
Vút!
Gã vừa dứt lời, Thân Đồ Xuyên lại vung một roi lên, trực tiếp đánh gã quỳ xuống đất, có sai dịch nhanh tay lẹ mắt lập tức trói gã lại, trói xong thì lập tức rửa tay bằng rượu mạnh rồi lùi ra ngoài năm bước.
Kẻ cầm đầu bị tóm, một đám đang do dự bỗng tan vỡ, trong lúc họ do dự có nên tiếp tục nữa không thì Quý Thính đi đến chỗ họ, nàng chưa đi được hai bước thì bị Thân Đồ Xuyên kéo lại, buộc thêm một lớp vải lên gương mặt vốn đang đeo mảnh vải trắng của nàng, nhỏ giọng căn dặn: “Không được đến quá gần.”
Quý Thính an ủi vỗ tay hắn, không nói gì mà đi về phía đám người kia, Thân Đồ Xuyên nhíu mày rồi đi theo.
Chu Tiền chạy đến chỗ thiêu thủy, lúc còn cách bọn họ mấy bước thì dừng lại, đang định răn dạy họ mấy câu thì thấy Quý Thính đi tới, mà nàng còn đang định đi về phía trước bèn vội vàng ngăn nàng lại: “Điện hạ, không được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô chính là trưởng công chúa?” Gã cường tráng bị trói gô trên đất nhìn nàng chằm chằm: “Chính là cô muốn bọn ta vận chuyển xác chết, còn muốn giam bọn ta chung với mấy kẻ sắp chết kia? Có phải định chờ bọn ta chết rồi tìm người khác đem bọn ta đi thiêu luôn không hả?”
“Ngươi nói không sai, nếu ngươi chết vì ôn dịch thì đương nhiên phải đẩy ngươi đi thiêu.” Quý Thính mặt không cảm xúc nhìn gã.
Gã cường tráng căm phẫn đến mức hai mắt đỏ ngầu như rỉ máu, quay đầu sang nói với người gây rối với gã: “Nghe thấy chưa, nữ nhân này tâm địa như rắn rết, ngay từ đầu đã không định tha cho chúng ta, các người còn đang chờ gì, còn không mau thả ta ra, chúng ta cùng nhau liều chết xông ra khỏi Giao Huyền!”
Mấy người kia nhìn nhau, tựa như đang trải qua sự đấu tranh dữ dội. Bọn họ sống yên phận cả cuộc đời, quan lớn nhất bọn họ gặp được là huyện thừa, dường như sự kính nể với quan lớn quyền quý đã khắc sâu vào trong xương tủy, nếu không phải hôm nay đi đến bước đường cùng thì họ cũng không hạ quyết tâm chống đối nha môn.
“Xông ra khỏi Giao Huyền? Ngươi không biết rằng cả Giao Huyền đã bị người của ta vây quanh, chỉ dựa vào đám ô hợp mấy người mà muốn xông ra ngoài?” Trong mắt Quý Thính lóe lên vẻ trào phúng: “Cho dù có thể xông ra, cấm vệ quân ở vòng ngoài canh giữ mọi lối ra, tính cả trong lẫn ngoài có ba lớp phòng thủ, ngươi nghĩ mình có thể ra khỏi Giao Huyền?”
“Vậy thì bọn ta liều mạng với các người, dù sao bọn ta cũng không sống nổi, vậy thì chết cùng nhau luôn đi!” Gã cường tráng hung tợn nói.
Người phe gã hơi do dự một chút rồi quyết tâm theo: “Không sai, cùng lắm là chết! Dù sao cũng tốt hơn bị lợi dụng rồi mới chết!”
“Đúng, cùng chết đi! Khiến bọn họ cũng nhiễm ôn dịch, không ai sống nữa!”
Đám người kia rục rịch một lần nữa, nhóm sai dịch nắm chặt đao, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đối phó, Quý Thính mặt không cảm xúc nhìn bọn họ, mãi đến khi nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc vang nàng mới khẽ nhíu mày.
“Càn rỡ!” Quý Thính quát lên một tiếng: “Các ngươi không muốn sống nữa nhưng thê tử, con cái, mẹ già của các ngươi thì sao, bây giờ họ chưa nhiễm bệnh, dựa vào đâu mà bắt họ chết cùng các ngươi!”
Chất vấn của nàng như lời cảnh tỉnh, cả đám người ngẩn ra.
Nhân lúc bọn họ chưa phản ứng lại, Quý Thính nhanh chân bước lên, sắc mặt Chu Tiền bỗng thay đổi: “Điện hạ, không thể...”
Lời hắn còn chưa dứt Thân Đồ Xuyên đã lạnh mặt nắm lấy tay nàng, không cho phép nàng tiến thêm một bước nữa. Quý Thính mím môi, đối diện với ánh mắt kiên định của hắn thì không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, đứng tại chỗ nhìn đám người vừa nói mình bị lợi dụng: “Ngươi nói ngươi bị lợi dụng, bổn cung muốn hỏi ngươi một câu, ngươi bị lợi dụng cái gì?”
“Cô bảo bọn ta vận chuyển xác chết, dọn dẹp đường phố, nhưng cuối cùng bọn họ lại phải ở cùng những người bệnh sắp chết kia, chẳng lẽ không phải lợi dụng?” người kia bị uy nghiêm của nàng dọa sợ nhưng vẫn nhắm mắt chất vấn lại.
Quý Thính cười lạnh một tiếng: “Vận chuyển xác chết, dọn dẹp đường phố, chẳng lẽ bổn cung không trả thù lao sao? Chẳng lẽ lương thực và dược liệu mà các ngươi nhận rơi từ trên trời xuống chắc?!”
Người kia nghẹn họng, nhất thời không biết phản bác thế nào.
“Còn việc bảo các ngươi chuyển đến khu nhà trống cũng là vì suy nghĩ cho người nhà của các ngươi, không thể vì các ngươi mắc bệnh mà khiến cả nhà đều nhiễm bệnh theo!” Quý Thính giận dữ nói.
Đám người kia không dám nói gì nữa.
Trong lúc yên tĩnh, gã cường tráng bị trói trên đất lại mở miệng: “Mọi người đừng nghe nàng ta nói bậy, đến khu nhà trống so với đi chết có gì khác nhau đâu, tuyệt đối không thể đi!”
“Ngươi chắc chắn như thế, chẳng lẽ ngươi từng đến đó rồi sao?” Quý Thính nhìn người trên mặt đất.
Người kia mạnh miệng: “Cho dù chưa đi qua nhưng cũng có thể nghĩ thử, ngay cả chết toàn thây mà cô cũng không cho mấy người bị bệnh mà chết kia, với người sống thì tốt hơn chỗ nào?”
“Ngươi cảm thấy không thể chết toàn thây quá mức